Lãnh Hoa Cung - nơi mà năm xưa khi còn là hoàng hậu nàng đã ở đó, lãnh hoa cung rất khác biệt với những tẩm cung khác trong Thiên Tử Thành bởi lẽ duy chỉ có nơi này mới có thể thấy được ánh sáng của mặt trăng rõ nhất, mùa đông đều không cảm thấy lạnh lẽo mùa hạ thì lại được hưởng gió trời êm dịu thoang thoảng ngay trước mặt tất cả chính là vì hắn muốn cho nàng đều tốt nhất thế gian, loài hoa mà nàng trân trọng nhất là phù dung mỗi khi nàng cảm thấy không khỏe chỉ cần ngửi thấy hương hoa của phù dung bệnh tình lập tức thuyên giảm chính vì thế nên hồ phù dung lớn này mới được hắn xây dựng trong cung của nàng
Lãnh hoa cung năm đó vì sự ra đi đột ngột của nàng tẩm cung được khóa chặt nhưng tất cả mọi thứ của nàng hắn vẫn để đó kể cả những thứ nhỏ nhặt nhất hắn đều giữ lại chỉ vì hắn không muốn quên đi những gì về nàng cứ ngỡ Lãnh Hoa Cung này dù cho có hàng năm, vạn năm nữa trôi qua thì nó sẽ mãi mãi không được mở ra thêm một lần nào nữa
Nhưng nay nàng đã trở về thời khắc hắn đưa nàng qua lại Lãnh Hoa Cung mọi thứ như được sống lại tất cả dường như trở về giây phút đó, giây phút mà nàng ở trong Lãnh Hoa Cung như chưa từng rời đi
Mạc Tử Ngôn ngồi cạnh gường của nàng, ánh mắt lạnh lùng dõi theo hành động của Quốc Thần Y một lúc sau lại nhìn sang nàng, nàng đã gầy đi rất nhiều thần sắc không mấy tươi tỉnh hắn tự hỏi bao nhiêu năm qua nàng đã ở đâu, lưu lạc nơi chốn nào mà hắn chẳng thể tìm thấy cho dù đã lục tung cả Thiên Sơn Trùng Quốc vậy mà khi trở về trên trán nàng còn lưu lại một vết sẹo tuy không ảnh hưởng tới dung mạo của nàng nhưng vẫn khiến hắn để tâm
Sau một hồi lâu chữa trị, Quốc Thần Y kéo lại tấm chăn lụa cho Thiên Nhi, đồ đạc được sắp xếp gọn lại chuẩn bị rời cung, hắn trầm giọng hỏi
""Bệnh tình của nàng ấy sao rồi, có ảnh hưởng gì đến tính mạng không""
Quốc Thần Y ngồi xuống chiếc ghế đối diện hắn, ông thở dài một tiếng từ tốn trả lời hắn
"" Đến bây giờ thần vẫn chưa thể bình tâm lại về việc hoàng hậu nương nương người đang còn sống và ở tr trước mặt thần tuy nhiên việc người còn sống thì nhờ có một chút dấu vết thần có thể đoán được tình hình của nương nương, bệ hạ người nhìn thấy vết sẹo trên trán nương nương chứ""
Hắn không nói gì chỉ khẽ gật đầu, ông ta tiếp lời
""Vết sẹo đó đã liền lại sau một tai nạn rất lớn, đầu của nương nương đã va vào thứ gì đó rất cứng khiến người không thể ý thức được nên mới ngất đi có lẽ có máu đã chảy quá nhiều khiến cơ thể mất máu không thể trụ lại được lâu, bệ hạ theo thần thấy dường như đã có người ra tay cứu giúp nương nương nên người mới có thể sống sót được nếu không thì bây giờ có lẽ đã không còn trên thế gian này""
""Không lẽ là do năm đó rơi từ trên núi Phong Lam xuống nên mới trở nên như vậy"" Hắn thản nhiên nói việc này nằm trong suy nghĩ của hắn nàng sống sót và trở về được chắc hẳn đã có người cứu giúp nàng đối với hắn không có gì đáng ngạc nhiên
""Nếu rơi xuống chân núi Phong Lam thì dù cho có bao nhiêu mạng hay có ai kịp thời cứu giúp thì nương nương cũng không thể sống sót nổi thưa bệ hạ, phải chăng là do khi người rơi xuống đã có vật nào đó cản người lại, bệ hạ nhìn xem vết thương cũng không quá lớn nhưng lại để lại sẹo liền như vậy ắt hẳn là rơi vào trong khe núi""
Hắn nhìn sang nàng, ánh mắt ôn nhu hơn một chút chân mày hắn giãn ra bây giờ với hắn việc gì cũng không quan trọng nữa nàng còn sống và trở về đã là ân huệ lớn nhất đối với hắn hắn không biết cao nhân nào đã cứu giúp nàng chỉ cần hắn biết được liền trọng thưởng người đó 5 vạn lượng vàng đủ cho hắn sống một kiếp an nhàn
""Bệ hạ vẫn còn một chuyện nữa thần cần bẩm báo""
Hắn gật đầu, cao giọng nói "" Ngươi nói đi""
""Vì di chứng của vết thương đó nên mỗi khi nương nương nhất thời chịu kích động sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của người bằng việc người sẽ ngất đi trong đau đớn vậy nên xin người hãy tránh cho nương nương phải chịu kích động, thảo dược và linh dược thần sẽ căn dặn thái y viện chuẩn bị cho nương nương còn bây giờ thần xin lui"" Ông ta dứt lời cúi đầu hành lễ rồi ra khỏi Lãnh Hoa Cung
Hắn chạm lên gương mặt nàng, nàng vẫn tuyệt diễm như năm xưa không hề thay đổi dù chỉ một chút, mắt nàng nhắm nghiền lại trong cơn đau chân mày khẽ nhíu lại, hắn hôn lên vết sẹo trên trán của nàng rồi khẽ xoa đầu nàng, hắn còn rất nhiều điều muốn hỏi nàng khi nàng tỉnh dậy, hắn thật sự muốn biết ba năm qua nàng đã ở đâu
Ánh mắt khi hắn nhìn nữ nhân trước mặt lại trở nên ôn nhu dịu dàng đến vô cùng nhìn nàng ngủ ngon giấc hắn không muốn đánh thức nàng dậy, hắn đi tới phía cửa sổ chiếc trâm vàng năm đó vẫn chưa đổi màu vẫn mang màu vàng sáng rực cả một không gian hắn đặt phía trên đầu gường liền nói nhỏ
""Nàng đã trở về rồi, chiếc trâm này ta nên đưa lại cho nàng Thiên Nhi khi nàng tỉnh dậy nhất định phải cài nó lên đầu""
Hắn bất chợt nhíu mày, cảm giác này không giống như xưa hắn không còn quá lo lắng cho nàng cũng không thể ở cạnh nàng như ngày trước hắn đã từng
Tại sao lại như vậy, tim hắn dường như đã có một thứ cảm giác khác liệu có phải vì là hắn đã nợ nàng quá nhiều hay không?? Nhưng hắn lại không thể phụ nàng được
Thiên Nhi!
""Chiểm Phàm"" Nàng ngạc nhiên nhìn Chiểu Phàm đang đi tới trước mặt, hắn nhìn thấy nàng giống như khi hắn nhìn thấy được ánh sáng của mặt trời cảm giác thật sự rất ấm áp và thuần khiết bao nhiêu chuyện khiến hắn mệt mỏi nơi biên ải dường như quên hết sạch
""Nhược Hy, lâu rồi mới gặp lại còn nhớ ta không hay đã quên rồi"" Hắn cười nói giọng xen lẫn chút trách móc nàng
""Chiểu Phàm đã nhiều ngày không chạm mặt từ sau khi ta đến phủ của ngươi, từng ấy thời gian ngươi đã ở đâu""
""Sau khi vết thương hồi phục ta liền