“Thái phu nhân, ngài ít nhiều gì cũng cố ăn lấy một chút đi.” Yên Vân bưng bát sứ đựng món cháo gà xé, van nài nàng: “Hiện tại sức khỏe của ngài vẫn còn khá yếu, thái y đã dặn rồi, không được ăn thứ quá dầu mỡ.
Mặc dù chén cháo này hơi thanh đạm một chút nhưng hương vị không hề nhạt nhẽo, ngài ăn lấy vài thìa nhé?”Cố Khanh quay mặt vào trong giường, không nói tiếng nào.Nàng quyết định phải tuyệt thực chết.Tiểu cô nương tên là Yên Vân này đã cầu xin hơn một canh giờ rồi, bát cháo gà xé cũng đã thay mới nhiều lần rồi.
Nàng cảm thấy chuyện “tuyệt thực đến chết” thực sự rất tra tấn bản thân.
Nàng mới nhịn đói ba bữa thôi, bụng đã réo lên òng ọc rồi, dạ dày cồn cào hết cả.
Thế nhưng nàng vẫn phải nhắm mắt lại, giả bộ như không hề ngửi thấy mùi bát cháo gà thơm nức mũi ấy.Rốt cuộc những dũng sĩ tuyệt thực đến chết làm sao có thể nhịn nổi nhỉ?Nàng cũng muốn chọn cách chết khác lắm nhưng chưa kể đến chuyện nàng có dám làm hay không, chỉ riêng chuyện có nhiều vú già, nha hoàn vây quanh nàng như vậy, ngay cả đi đại tiểu tiện cũng có người kè kè đi theo, nàng chẳng thể tìm ra được cách nào khác để tự tử nữa cả.Nàng biết rất rõ rằng, nếu nàng cắn lưỡi thì chắc chắn không thể chết được.
Bởi vì một khi nàng cắn lưỡi, nhất định bọn hạ nhân sẽ cầm máu cho nàng, đến lúc đó thì nàng chỉ tổ bị thương chứ chẳng được tích sự gì.Ai bảo đuôi trâm vàng nhọn chứ! Trâm của nàng đều đầu tròn!Đứa nha hoàn tên là Hương Vân đã biến mất được một lúc rồi.
Phải chăng là đi ra tiền viện xin cứu viện? Nghĩ tới chuyện lát nữa “nhi tử”, “nhi tức” của cái thân già này sẽ đến đây khóc lóc cầu xin là nàng lại đau đầu.
Sao nàng không bị xuyên vào một nông phụ ở quê chứ? Muốn chết chỉ cần kiếm một cái cây rồi treo mình lên là xong.Tiếc thay thân thể mà nàng xuyên vào lại có thân phận đặc biệt, Khưu thị, thê tử kết tóc của lão Tín Quốc công Lý Thạc, công thần khai quốc của nước Sở.
Trượng phu và trưởng tử Lý Mông của nàng đều đã chết, người kế thừa tước vị “Tín Quốc công” là đích thứ tử của nàng, Lý Mậu.
Bình thường, hai phu thê Lý Mậu đối xử với Khưu lão thái quân rất hết lòng hết sức, tuyệt đối nghe lời, không hề có chút sai sót nào.
Nếu không phải nàng mượn cớ rằng mình bị đau đầu, không muốn gặp người khác thì sáng nào “nhi tức” của nàng cũng đều sẽ tới đây thỉnh an.Lúc mới vừa xuyên đến đây, trông thấy một nữ nhân nhiều tuổi hơn mình đứng bên giường gọi mình là “mẫu thân”, lúc ấy nàng suýt nữa sợ quá ngất xỉu!“Thái phu nhân, Quốc công lão gia và phu nhân đã tới nhị môn rồi, chẳng mấy chốc sẽ tới đây.” Tôn ma ma đứng ngoài sân bẩm báo.[Mình chỉ muốn chết thôi mà, có cần phải làm khó nhau tới vậy không!] Cố Khanh buồn bực vùi đầu vào trong chăn.“Mẫu thân, phải chăng nhi tử có làm gì không phải khiến mẫu thân tức giận chăng?” Tín Quốc công có vẻ ngoài của một đại thúc trung hậu thật thà đích thân cầm bát, quỳ gối trước giường của Cố Khanh: “Ngài có muốn đánh muốn mắng ta thế nào cũng được, xin ngài đừng nên tra tấn bản thân mình như vậy!”Cố Khanh chỉ hận không thể bịt tai lại.
Vị đại thúc này nói quá nhiều, hơn nữa còn chỉ quanh đi quẩn lại có mấy câu ấy.Rốt cuộc người có tài ăn nói tệ như vậy sao có thể làm quan được nhỉ?“Mẫu thân, có phải vì lão gia không phạt nặng Duệ Nhi nên ngài giận phải không?” Phương thị cũng quỳ gối xuống trước đầu giường của Cố Khanh, khóc sụt sùi nói: “Lỗi là do ta không dạy dỗ tốt, nếu ngài giận thì cứ đánh ta là được, tuyệt đối đừng để giận quá hại đến sức khỏe.”Cố Khanh nhíu mày.
Sao câu này nghe lạ vậy nhỉ? Mặt ngoài thì nghe giống như thể tự trách bản thân không chú ý dạy dỗ hài tử tử tế nhưng nghe vào tai lại thấy giống như đang khuyên vị đại thúc đứng