“Phu nhân sao thế, thái phu nhân vẫn không chịu ăn à?” Lưu ma ma thấy Phương thị vừa về đã cởi áo khoác thì đi đến xoa bóp vai cho nàng ta.“Thôi đừng nói nữa, nào là quỳ, nào là khóc, nào là cầu xin cũng không chịu ăn gì hết! Lão gia vừa nặng lời một tí là bà ta lập tức ôm ngực, bày ra dáng vẻ sắp ngất đến nơi...” Phương thị cắn răng, cau mày nói: “Nếu không phải bây giờ lão gia không thể chịu tang thì ta đây cũng lười lo cho bà ta.”Lưu ma ma quay đầu nhìn cửa sổ.“Yên tâm, ta đã nói ta mệt trong người, bảo các nàng lui xuống rồi.
Bây giờ chỉ có hai người chúng ta.” Phương thị vỗ lên bàn tay Lưu ma ma: “Được rồi, ta mệt rồi, dìu ta đến sạp nằm nghỉ một lát.”Lưu ma ma dìu Phương thị đến sạp Phù dung nghỉ ngơi, tháo trâm cài và khuyên tai này nọ cho nàng ta.
Lưu ma ma xõa tóc Phương thị ra, ngón tay nhẹ nhàng ấn lên da đầu nàng ta.“Phu nhân, ta thấy chúng ta phải tìm ra nguyên nhân thái phu nhân tuyệt thực mới được.
Lúc lão thái gia còn sống, lúc đại lão gia ra đi, thái phu nhân cũng đau buồn thành thế này, cũng đã từng tuyệt thực.
Thái phu nhân là ai chứ? Lão thái gia theo các cụ về trời, một tay bà ta kéo theo ba đứa nhỏ.
Khi loạn quân đến đồ sát thôn làng, bà ném hai đứa con gái chỉ báo vệ đứa con trai.
Một người nhẫn tâm như thế, sẽ có thể bị Duệ thiếu gia chọc giận đến mức tuyệt thực à? Nói thế nào cũng không hợp lý.” Lưu ma ma xoa bóp gáy Phương thị: “Nếu nói là giả vờ thì không đúng, lão phu nhân không đưa ra yêu cầu gì quá đáng cả.
Vả lại, nếu lấy cái chết ra uy hiếp thì chỉ cần nhịn hai ba bữa là được rồi.
Người cũng nói rồi mà, bà ta không mắng cũng không quậy, hễ nhịn là nhịn ba bốn bữa...”“Ý ngươi là?”“Người xem, có khi nào là bị nhập rồi không? Trong lúc ngất đi, có khi ba hồn rời khỏi thân xác, lúc đó mấy thứ dơ bẩn thừa dịp nhập vào...”“Không thể nào? Lão thái thái tỉnh táo lắm mà!” Phương thị sợ đến mức bật dậy.
Tuy nàng ta không phải phụ nữ mảnh mai yếu đuối nhưng nghe đến việc thần quỷ thì cũng run hết cả người.“Vấn đề nằm ở đó.
Từ sau khi mắc bệnh run tay, người đã từng thấy thái phu nhân tỉnh táo như thế bao giờ chưa?”Lời nói của Lưu ma ma khiến Phương thị rơi vào trầm tư.Có cần tìm một ni cô hay bà đồng xem thử không?Trong Trì Vân viện, Cố Khanh không hề biết Phương thị đang chuẩn bị mời bà đồng đến “xử lý” mình.
Bây giờ, việc duy nhất nàng muốn làm là đi ngủ.
Ngủ rồi, dạ dày sẽ không khó chịu như vậy nữa.Nàng có linh cảm bản thân sẽ không bị đói chết mà bị đau dạ dày đến chết.Nàng nhịn bốn bữa, phu thê quốc công đã đến cầu xin, con trai quốc công, cháu trai Khưu lão thái quân cũng đã cầu xin.
May mà chuyện nàng tuyệt thực không bị truyền ra ngoài phủ, hiện tại ngoài con cháu nối dòng ít ỏi của Khưu lão thái quân ra thì không còn thân thích nào khác đến “thăm nom”.Chỉ như thế thôi mà Cố Khanh muốn ngủ cũng khó.Vừa mở mắt ra đã có người rù rì