Lý Duệ nhìn mợ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu ta không hề cảm thấy dáng vẻ của mình có vấn đề gì.
Mặc dù bối rối nhưng Lý Duệ vẫn ngoan ngoãn hành lễ và vấn an mợ như bình thường.Cố Khanh thầm cười vui vẻ.
Trước đó, nàng từng tán gẫu với nhóc mập, cậu ta cảm thấy dáng dấp của bản thân rất “có phong độ”.
Lý do là bởi kể từ khi mập, mọi người đều cúi đầu khi gặp cậu ta.Ha ha, cháu trai hờ, cháu có chắc là người ta cúi đầu không phải vì buồn cười nhưng lại không dám đắc tội cháu không?Cố Khanh cảm thấy đấy mới là sự thực.Triệu thị, phu nhân của cậu Trương Ninh của Lý Duệ, là con gái của một vị tướng, nàng ta vốn tính cởi mở, xử sự độ lượng.
Nàng ta kéo Lý Duệ lại nhìn tới nhìn lui một hồi lâu, lâu đến mức khiến Lý Duệ đỏ mặt, lúc này, nàng ta mới vỗ bụng Lý Duệ, nói:"Phủ Tín Quốc Công cũng là dòng dõi nhà tướng, mặc dù muội phu của ta là người nho nhã yếu đuối nhưng hễ vung trường kiếm lên thì bình thường, cỡ ba, bốn đại hán cũng không thể làm gì nổi.
Dù hiện tại, công phủ đã bỏ võ theo văn nhưng cũng không đến mức nhồi kiến thức vào bụng chẳng khác gì nhồi một quả bóng da chứ nhỉ? Duệ ca nhi, nghe nói to bụng là tướng làm quan, giờ cháu đã có thể làm quan được rồi đó!”Cố Khanh lập tức có ấn tượng tốt về người phụ nữ này.
Có thể gặp được một người không cứng nhắc thế này ở cổ đại quả là hiếm có! Đáng quý hơn nữa là, cho dù Triệu thị có ý tốt nhắc nhở Khưu lão thái quân rằng: "Này ngài, công phủ nuôi Lý Duệ mập quá rồi!" nhưng vẫn không làm mất mặt Khưu lão thái quân và phủ Tín Quốc Công, cũng không khiến Lý Duệ xấu hổ.Cố Khanh rất hâm mộ người có EQ caoDù có ngốc đến đâu đi chăng nữa thì Lý Duệ cũng vẫn hiểu được ý mỉa mai trong lời mợ nói.
Cậu ta nhớ tới chuyện chú và thím thường nói cậu ta béo trắng béo tròn như thế này là tướng phú quý, lại nhớ tới chuyện tổ mẫu lắc đầu khi nhìn thấy thân hình của mình, cậu ta cảm thấy chắc chắn phải có gì đó không ổn ở đây.Cố Khanh thấy Lý Duệ ngơ ngác đứng đó thật đáng thương nên vội kéo cậu ta đến bên cạnh mình, tỏ vẻ thân thiết với cậu bé.
Nàng vừa che chở cho Lý mập đáng thương vừa hoà nhã nói với Triệu thị: "Lão thân là người qua quýt, năm xưa ta