Mộng Huyền chưa kịp định hình thì Vân Thiên Anh phóng tới chém vào người cô, đau đớn làm cô tỉnh lại, chỉ cần kéo dài thời gian để hai đứa nhỏ thoát khỏi nơi đáng sợ đầy máu tươi này là được
Mộng Huyền cầm thanh kiếm màu trắng chém về phía nàng, Thiên Anh lùi lại
Mộng Huyền vì vận ma lực tổn hại đến thân thể liền thổ huyết chống kiếm xuống đất, Thiên Anh lạnh lùng đi tới, không chút lưu tình đẩy cô xuống vực.......
'Vì sao hệ thống lại chiếu cảnh khác xa lời kể Huyền Lão vậy?' cô nghĩ
Huyền Phổ kể cô nghe, lúc đó lão có mặt nhưng không thể bảo vệ được hai vị tiểu thư còn không bảo vệ được Mộng Huyền, lúc đó lão đau đớn cỡ nào, lão coi Mộng Huyền như con ruột lão vậy mà... Mộng gia sau đêm đó đều biến mất không để lại vết tích nào nữa
Vân gia biết tin Vân Thiên Anh truy sát Mộng gia cũng nhiều lần can ngăn nhưng không lay động được nàng, biết tin nàng bị người khác đẩy xuống vực chết liền tức giận chém chết cả Thẩm gia và Lôi Quang tộc, tộc nhân của nam nhân lúc trước đã đẩy 'nàng' xuống vực
Cô nghe đến chữ Lôi Quang tộc thì bật dậy "Lôi Quang tộc!"
Huyền Phổ thấy cô kích động vậy liền lo lắng "Ngài sao vậy? Có chuyện gì với Lôi Quang tộc sao?"
Cô cắn móng tay nghĩ 'Tại sao mình không biết đến điều này chứ! Không lẽ là cốt truyện bị thiếu!'
Lôi Quang tộc chính là gia tộc của Thiên Quang, nếu vậy thì 3 vạn năm trước phải diệt vong rồi chứ! Cô quay sang hỏi lão "Huyền lão, ngươi có thật tận mắt chứng kiến Lôi Quang tộc diệt tộc không?"
Lão gật đầu "Thật sự, Lôi Quang tộc có 1 vạn tộc nhân đều bị giết"
Cô hít sâu "Ta tạm thời có chuyện cần suy nghĩ, lão nghĩ ngơi đi"
Cô quay đầu đi nhanh về phía phòng Nhan Như Nguyệt, Huyền Phổ khó hiểu nhìn cô nhưng nhanh chóng quay đầu nói "Đại tiểu thư, đó là nhị tiểu thư"
Trong bóng tối vang lên một tiếng 'ừm' rồi im bặt, lão dọn dẹp 3 chén trà rồi đi khỏi phòng
Cô vào phòng lập tức được nàng ôm vào lòng "Tiểu Y đi thật lâu, ta lo cho muội lắm"
Cô xoa xoa lưng cho nàng "Muội đây, ngồi xuống đã"
Nàng buông cô ra, lại đến lượt Tiểu Kỳ bám lên người Mộng Vũ Y, "Mộng Kỳ, con cứ phá phách thế hả? Ngoan như Nhan Sương thì tốt hơn đấy!" cô thở dài nói
"muội đã tìm thấy được thân thế của minh rồi sư tỷ", nàng ngồi nghe nàng thuật lại mà đau lòng, thì ra quá khứ của cô lại đau khổ như vậy. Nàng ôm lấy cô dịu dàng xoa đầu cô không lên tiếng vì nàng biết đôi khi im lặng là tốt nhất
Mộng Kỳ và Nhan Sương không như thường ngày mà đều giống như nàng ôm lấy eo cô âm thầm an ủi
Mộng Vũ Y rơi lệ, đêm đó, cô khóc rất nhiều, Nhan Như Nguyệt cùng hai đứa