Một tháng đã trôi qua, ngày nào Lý Tiểu Sở cũng đứng ngóng trông Thẩm Hoắc Nam đến nhưng chẳng thấy ai khiến tâm trạng cô buồn bã xen lẫn một chút lo lắng cho anh.
Hôm ấy, cô vẫn thức giấc như mọi khi sau khi vệ sinh cá nhân xong cô liền ngửi thấy mùi thức ăn lan tỏa khắp căn nhà.
"Chuyện gì vậy chứ? Nhà này ngoài mình ra thì đâu có ai nữa, sao có mùi thức ăn?"
Cô vội chạy nhanh xuống bếp, bóng lưng cao lớn của một người đàn ông đang đứng nấu ăn, niềm hạnh phúc dâng lên trong lòng cô, khiến cô vui muốn nhảy cẫng lên.
- Chào buổi sáng, Tiểu Sở -
Anh không quay lưng lại, vẫn đang bận rộn nấu ăn nhưng khi cô đứng bên cạnh vẫn không quên chào buổi sáng với cô.
- Ngồi vào bàn đi, có thức ăn rồi - anh nói.
Tiểu Sở nhìn bóng lưng anh, rồi nhẹ nhàng đi đến ôm chầm lấy anh, cái ôm này cho cô biết anh ốm hơn trước rất nhiều.
- Anh về khi nào? Sao không gọi em dậy? - cô hỏi.
Một tay anh nắm lấy tay cô, rồi trả lời:
- Anh vừa mới về -
Thật ra anh đã về khá lâu, sau khi trường cho nghỉ anh đã vội chạy đến chỗ cô, anh có vào phòng cô còn nán lại ngắm cô ngủ một lúc trao cho cô một nụ hôn âu yếm trên trán rồi mới về phòng nghỉ ngơi.
- Ngoan, ngồi vào bàn - anh nói.
Cô có chút luyến tiếc buông anh ra, ngoan ngoãn ngồi vào bàn chờ thức ăn.
Anh nhanh chóng đem đồ ăn sáng đến trước mặt cô, cô vui vẻ nhận lấy cùng anh thưởng thức bữa sáng.
- Gần đây em thế nào? - anh hỏi.
- Một tháng qua em rất tốt, chỉ là không có anh - cô trả lời.
Nghe được câu trả lời của cô trong lòng anh trở nên ấm áp lạ thường.
- Chút nữa anh sẽ cùng em chuyển nhà, tránh bị phát hiện - anh nói.
- Chúng ta sẽ chuyển đi đâu? - cô hỏi.
- Đến nơi em sẽ biết - anh trả lời.
Đây là lần đầu tiên anh vừa ăn vừa nói chuyện nhiều đến thế và cô là ngoại lệ của anh.
Thưởng thức xong bữa sáng, anh giúp cô dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị chuyển nhà, Trác Vỹ và Trương Thiệu Ngôn lái xe chờ dưới nhà anh ôm vali của cô cho vào xe, hai người họ liền đi trước.
Anh dẫn chiếc moto ra đội mũ bảo hiểm cho cô, cô nhanh chóng leo lên xe.
- Nếu không muốn ngã thì đưa tay cho anh - anh nói.
Cô ngoan ngoãn nghe lời đưa tay cho anh, anh áp tay cô vào eo mình và bắt đầu chạy.
Khoảng khắc này trong lòng cô có bao nhiêu phần nhộn nhịp, bao nhiêu phần hạnh phúc cô cũng không đong đếm được.
Chiếc xe chạy rất lâu cuối cùng cũng dừng lại trước một căn nhà nhỏ mang vài nét ấm cúng.
Anh bước xuống trước đỡ cô xuống xe rồi cởi nón bảo hiểm cho cô, rồi mới tự cởi nón bảo hiểm cho bản thân.
Cả hai nhấn chuông cửa, Trác Vỹ từ bên trong chạy ra mở cửa.
- Hai người mau vào trong đi - Trác Vỹ nói.
Bên trong Trương Thiệu Ngôn đang bận bịu trang trí nhà cửa dù sao tết cũng sắp đến rồi, cũng phải trang trí chút chứ.
- Em muốn mua chậu cảnh hay không? - anh hỏi.
- Cũng