Cả bốn người về đến nhà thì người giao cây cảnh cũng đã đến, ba chàng trai đặt những chậu cây theo lời cô, căn nhà nhỏ đơn sơ đã nhanh chóng trở nên ấm áp và ngập tràn khí xuân.
Sau khi mọi việc đã xong Trác Vỹ và Trương Thiệu Ngôn mệt mỏi nằm lên sofa, bật tivi.
- Lần đầu tiên tớ dọn nhà đón tết đấy, không ngờ lại mệt đến vậy - Trác Vỹ nói.
- Mẹ tớ dọn dẹp trông rất nhẹ nhàng sao chúng ta lại mệt đến thế? - Trương Thiệu Ngôn hỏi.
Cô và anh đứng sau lưng nhìn hai thanh niên kia cô khẽ mỉm cười, trước giờ công việc dọn nhà chưa bao giờ là nhẹ nhàng cả.
- Anh ra sofa ngồi đi, em vào bếp lấy nước - cô nói.
Anh gật đầu rồi tiến thẳng đến sofa, anh vương tay đánh vào chân Trác Vỹ để cậu ta sửa lại cái dáng nằm xấu ma chê quỷ hờn của cậu ta.
- Cậu ta đúng là cứng thật đó, chúng ta mệt như vậy còn cậu ta thì chẳng biểu cảm gì - Trác Vỹ nói.
- Cậu ta là một trong những học viên xuất sắc của trường đó chúng ta sao có thể so sánh - Trương Thiệu Ngôn trả lời.
- Không liên quan, các cậu không hay dọn dẹp nhà nên thấy không quen và đuối sức thôi - anh đáp.
- Cậu làm như cậu có dọn dẹp vậy - Trác Vỹ nói.
- Đương nhiên, không giống hai cậu đâu - anh trả lời.
- Ha! có thật không vậy? - Trác Vỹ hỏi.
Cô bê khay nước từ trong bếp bước ra nhìn thấy một màn này liền lên tiếng:
- Hai anh đang ức hiếp Hoắc Nam đó sao? Em vốn đem nước cam ra cho hai anh nhưng xem ra hai anh không cần nữa -
Cô để nước lên bàn cho anh rồi ngồi bên cạnh anh.
- Ấy! Tiểu Sở tụi anh làm gì có, đội phó cao cao tại thượng tụi anh sao dám ức hiếp cậu ta - Trác Vỹ cười trừ.
- Thật vậy sao Hoắc Nam? - cô hỏi anh.
- Được rồi, đừng chọc hai người bọn họ nữa - anh vương tay xoa đầu cô.
Cô mỉm cười, đưa nước cho hai người thanh niên độc thân được phát cẩu lương miễn phí kia.
- Cậu định bao giờ thì quay về Thẩm gia? - Trương Thiệu Ngôn hỏi.
- Có thể! là đêm 30 - anh trả lời.
Trong lòng anh rất bâng khuâng, anh không đành lòng để cô ở lại một mình trong ngày tết, nhưng cũng không thể bỏ mặc gia đình của anh, anh lại không thể đưa cô về chung.
- Còn Tiểu Sở? Cậu định để cô ấy ở lại một mình sao? - Trác Vỹ hỏi.
Không khí trở nên im lặng, anh nhìn cô một cách khó xử.
- Không sao đâu, em ở lại đây sẽ an toàn hơn - cô lên tiếng.
- Được rồi, em lên chuẩn bị đi chút anh đưa em mua chút đồ trưng tết - anh nói.
Cô mỉm cười gật đầu, cô quay lưng đi nụ cười ấy chợt tắt, ngày tết cô cũng muốn được quay về với gia đình nhưng không thể.
Anh đợi cô lên phòng rồi mới tiếp tục trò chuyện với Trác Vỹ và Trương Thiệu Ngôn.
- Thật ra còn một vấn đề khác - anh nói.
- Chuyện gì? - Trác Vỹ hỏi.
- Nhóm người ám sát cô ấy trước đây, tớ sợ họ nhân cơ hội này trở lại một lần nữa - anh nói.
- Cậu không nhắc là bọn tớ quên mất