Nửa đêm, Lý Tiểu Sở chợt cảm thấy buồn nôn liền bật dậy chạy vào nhà vệ sinh.
Sau đó, cô bước ra khỏi nhà vệ sinh tay liên tục vỗ vỗ lấy đầu của mình, cô thực sự rất nhức đầu nhìn vẫn cố gắng nhìn xung quanh.
Lạ thật, cô đang ở buổi tiệc cơ mà, sao bây giờ lại ở trong phòng của mình rồi? Đồng hồ cũng đã hiện 6 giờ sáng, rốt cuộc sao cô lại về đến nhà vậy?
Cô ngồi trên giường với tay lấy cốc nước gần đó, uống vào mới phát hiện là bị trà giải rượu, là Lý Phong làm cho cô hay sao? Cô thật sự chẳng nhớ gì, cô đứng lên đi vệ sinh cá nhân chuẩn bị đi làm.
Lát sau, cô bước xuống nhà thấy Lý Phong mới từ ngoài về mang theo vẻ mệt mỏi.
- Mới sáng sớm anh đi đâu vậy? - cô hỏi.
- Anh mới từ bệnh viện về, bệnh viện nhiều việc quá nên anh không về nấu đồ ăn sáng cho em đi, anh xin lỗi -
Lý Phong nhẹ nhàng đặt tay lên tóc cô, cô không bận tâm về chuyện ăn sáng điều cô bận tâm là Lý Phong không phải người đưa cô về vào tối hôm qua sao?
- Vậy là cả đêm anh không về nhà à? - cô hỏi.
- Em đúng là vô tâm thật đó, anh hai cả đêm không được về nhà ngủ cũng chẳng biết là sao? -
Lý Phong có chút giận dỗi nhìn cô, cô chỉ biết phì cười với thái độ của anh.
- Được rồi mà, lúc về em mua tokbokki cho anh nhé? -
- Coi như em biết điều, mau đi làm đi nhớ phải ăn uống đầy đủ đấy -
Cô tạm biệt Lý Phong mà đi đến công ty, trong đầu vẫn không khỏi thắc mắc về những chuyện tối hôm qua.
Nhưng bây giờ cô còn một việc đau đầu khác là cô làm sao đối mặt với anh khi làm việc đây?
Cô ngồi xuống bàn làm việc của mình, ánh mắt chăm chăm nhìn vào phòng anh như thể muốn biết nhìn xuyên qua tấm kính kia vậy.
Cô muốn nhìn anh, muốn biết anh đã đến chưa, muốn biết anh đang làm gì.
Ngay lúc này, Trạch Khiêm cũng đi vào phòng làm việc, cô ngay lập tức đứng dậy gọi Trạch Khiêm lại
- Thư ký Lý, có chuyện gì sao? -
- À...chuyện là, hôm qua là anh đưa tôi về nhà sao? -
- Đúng vậy, đến chung cư thì cô bảo cô tự lên nhà được sau đó tôi về -
Trạch Khiêm trả lời nhưng đôi mắt cứ nhìn qua nhìn lại, thật sự anh ta chẳng muốn nói dối chút nào nhưng nếu không làm thế thì chủ tịch đuổi việc anh ta mất.
- Tôi cảm ơn anh rất nhiều...!-
- Không có gì đâu, à...tôi làm việc đây -
Trạch Khiêm chớp lấy cơ hội chuồn đi mất, nhưng cô thì hoàn toàn không để ý chuyện đấy, cô có chút buồn bã ngồi xuống làm việc, có lẽ cô say quá tự pha trà giải rượu, tự vào nhà rồi ảo tưởng chính anh đã giúp cô.
Lúc sau, cô nghe bước chân của ai đang tiến đến cô ngước mắt nhìn thì anh đi lướt qua cô, để việc nhìn cô anh cũng chẳng nhìn, cô chỉ biết đứng lên cúi đầu chào anh theo phép