Khánh Thiên ra sân, ngồi xuống bên cạnh Lam Chi.
Từ từ cầm lấy cánh ta của cô.
“Huynh làm gì đấy?”
Lam Chi vội giật cánh tay lại, nhưng Khánh Thiên nắm chặt hơn.
“Đưa ta xem…” hoàng thượng nhìn vào vết thương trên mu bàn tay của Lam Chi rồi hỏi.
“Bị ngã à?”
“Ừ… ừm..
do không cẩn thận..” Lam Chi thấy người ta lo lắng cho mình thì cũng không cứng giọng được nữa.
“Đau không?”
“Không, vết thương nhỏ thế này, làm sao làm khó đến ta được… haha.”
Lam Chi rút cánh tay mình lại.
Khánh Thiên nhẹ nhàng dùng tay áo lau đi vết bẩn trên mặt Lam Chi.
“Lấm lem!!!”
“… kệ ta..”
“Ta xin lỗi, ta không nên lớn tiếng với cô.”
“Xì…” Lam Chi xì giọng, rồi tiếp tục hì hục nhóm lửa.
“Lần sau nhất định không được làm bất cứ chuyện gì một mình nữa.
Nơi đây hoang vu, lỡ đâu có thú giữ hoặc thổ phỉ thì làm sao?”
“Ta biết rồi!”
“Nha đầu cô đó.
Rất cứng miệng, ngoan cố! Có biết ta và A Minh lo cho cô lắm không hả?”
“Biết rồi… biết rồi… lần sau ta không đi một mình nữa là được chứ gì.”
….
Đến tờ mờ sáng hôm sau, họ tiếp tục lên đường.
Đến một thị trấn nhỏ, thô sơ và rất đỗi khổ sở, người dân ăn mặt rách rưới, mặt mày hóc hác cùng đi về một hướng.
“Xin lỗi! Cho ta hỏi thăm, mọi người đang đi đâu vậy ạ?” Lam Chi nhanh chóng tiến đến hỏi một người phụ nữ.
“Bọn ta đang đến chổ phủ Thừa tướng, hôm nay là ngày họ sẽ phát cháo và gạo hằng tháng.”
“Vị đại thẩm này.
Sao lại như thế? Rõ là triều đình đã ban xuống ngân lượng cho từng nhà rồi mà?” A Minh hỏi.
“Làm gì có ngân lượng gì? Đến cả cháo phát hằng tháng còn chỉ có nước chứ không được bao nhiêu gạo.”
Nói rồi người đó lầm lũi rời đi.
Thấy vậy Lam Chi cãi trang thành một người nông dân nghèo, tay cầm bác đến xin cháo.
Họ thấy Lam Chi rách rưới thì cho cho một thìa cháo lõng và một túi gạo rồi đuổi đi.
Nhìn bác cháo lõng và túi gạo đã móc meo.
Khánh Thiên vô cùng xót dạ.
Huynh cầm chặc nắm gạo trong tay, mắt đầy giận dữ nhìn về phủ thừa tướng.
“A Minh.
Tìm một chỗ ở lại.
Chúng ta sẽ phát cho người dân ở đây lương thực và ngân lượng.”
“Dạ.”
Sau đó, ba nguoi thuê được một căn nhà nhỏ, và thông