Lam Chi thấy vậy cũng bất lực nhận lại đồ trong sự hả hê của Thừa Tống Vụ.
Đêm hôm đó ba nguoi âm thầm mang từng phần tiếp tế đặt vào nhà của mỗi người dân.
Rồi lặng lẽ rời khỏi thành đó, tiếp tục lên đường đến thành A.
Vất vả cả một chặng đường dài, cuối cùng họ cũng đến được nơi cần đến.
“Sao lại…??”
Nhìn quan cảnh nơi đây… Lam Chi xót xa, ánh mắt rưng rưng.
Một cơn lũ đi qua, mọi thứ, từ nhà cửa, đất đai, ruộng vườn đều bị phá tan tành, người bị thương, kẻ đói khổ, họ tập trung lại trong một ngôi nhà nhỏ được dựng tạm.
Tất cả mọi người đều không còn chút sức lực nào, nằm thê thảm dưới nền đất.
Đất nơi đây vẫn còn rất ẩm ướt, do cơn lũ vừa kéo qua chưa lâu.
Lam Chi nhanh nhẹn chạy đến, đỡ lấy một nam nhân bị thương nặn.
Sau đó…
Khánh Thiên và A Minh cùng một số nam nhân còn khoẻ bắt tay vào việc dựng lều theo yêu cầu của Lam Chi.
Rất nhanh, vài căn lều đã được dựng lên… Lam Chi di dời từng người vào lều nghĩ ngơi và thăm khám tận tình.
“Với tình hình này… nếu đợi lương thực và binh lính từ hoàng cung đến, chắc nhanh nhất cũng phải mất 3 ngày.” Khánh Thiên với ánh mắt rầu lo nói.
“Trước mắt ta cần một ít thuốc, phải giúp họ giảm đau, và an toàn tính mạng trước đã.”
“Coi biết cả y thuật à?”
“Ta giỏi hơn huynh nghĩ nhiều đây!”
Nói xong Lam Chi cố suy nghĩ, một lúc sau, cô nói.
“Ta nghĩ trước tiên, hai huynh cần sữa lại nhà cho họ trước… vì cơn lũ vừa qua.
Chắc chắn sẽ để lại bệnh cho người dân ở đây….
Chúng ta cần di chuyển và bảo đảm ai về nhà nấy.
Để an toàn, và đề phòng việc họ lây bệnh cho nhau.”
“Cô thông minh thật đấy Lam Chi.” A Minh tán thưởng.
“Còn ta sẽ đi tìm một ít thảo dược làm thuốc và ít rau về làm thức ăn.”
“Cô đi một mình à?” Khánh Thiên hỏi.
“Ừm… không sao, huynh cứ yên tâm, ta chỉ đi loanh hoanh đây thôi, sẽ không đi quá xa đâu.”
“Được! Vậy cô cẩn thân nhé.”
“Ta biết rồi.”
Vài canh giờ sau.
Lam Chi mang về rất nhiều thảo dược, và rau.
Cô nhờ một vị đại thẩm luộc rau lên.
Còn thảo dược, một số lá cô ghiền nát, một số cô nấu lên, một số lại man đi phơi khô.
“Cô thật sự biết làm à?”
“Huynh thôi xem thường ta đi.”
Khánh Thiên yên lặng nhìn Lam