“Thái hậu, đây là hoa lan ý… không chỉ đẹp, còn giúp làm sạch không khí, rất tốt cho sức khoẻ.”
“Được, được… ta sẽ chăm sóc nó thật tốt.”
“Mau… đến đây, kể cho ta nghe xem..
con đã xuất cung với ai? Đến những đâu? Làm những gì.”
… Lam Chi ung dung ngồi xuống bên cạnh thái hậu, từ từ kể hết mọi chuyện cho người nghe.
“Khánh Long? Là ai nhỉ?”
“Là… con cũng không biết huynh ấy làm gì ở trong cung, nhưng có vẻ rất bí ẩn.”
“Ta chưa từng nghe đến vị tướng quân nào tên là Khánh Long.”
Thái hậu nhìn sang thái giám bên cạnh
Ông ta cũng lắc đầu.
“Thần cũng chưa từng nghe qua.”
“Lạ nhỉ?”
“Chắc là một cánh tay khác của hoàng thượng thôi, thái hậu, người đừng bận tâm….
Quan trọng là huynh ấy rất tốt, rất ôn nhu.”
“Lại chuyển sang tên Khánh Long rồi à? Còn Đông tướng quân thì sao?”
“Đông tướng quân? Con cũng đang muốn xem xem… dáng vẻ của nam nhân đó như thế nào đây, cứ nghe mọi người nói huynh ấy rất oai phong.”
“Bản thân con cũng từng tương tư người ta đến mất ăn, mất ngủ đấy thôi.”
“Thế con mới tò mò đấy.”
Lam Chi được nhận lại kí ức của An Nhi, cô biết An Nhi cho trót đem lòng yêu Đông tướng quân, nhưng cô lại không thể nhớ được dán vẻ của vị ấy.
…
“Hoàng thượng ban chỉ.”
Tất cả quỳ xuống dưới Ngô công công.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết….
Vừa qua, a hoàn Lam Chi đã xuất cung, có công cứu giúp bá tánh, qua đó..
nhận thấy Lam Chi, có tài, có đức, y thuật cao siêu, nay trẫm ghi công, ban thưởng 50 lượng vàng, bên cạnh đó, từ hôm nay, Lam Chi sẽ là thái y của hoàng tộc.
Mong rằng Lam Chi, công tư phân minh, dốc lòng, góp sức, bảo vệ hoàng tộc, chăm lo bá tánh.
Khâm thự!”
“Lam Chi, tiếp chỉ.”
“Tạ ơn hoàng thượng.”
Lam Chi nhận lấy thánh chỉ.
Ngô công công cũng rời đi ngay sau đó.
“Lam Chi, chúc mừng cô.” Liên Hoa chúc mừng Lam Chi.
“Tốt quá, ta lại có thể tiếp tục cứu người.” Lam Chi thầm nghĩ… ánh mắt sáng rỡ lên.
“Lam Chi, con thật sự biết y thuật à?”
“Dạ,