“Bẩm quận chúa, Lam thái y cầu kiếng.”
“Cho vào đi.”
“Tham kiến quận chúa.”
“Có việc gì?”
“Chuyện là, thần vừa nghiên cứu ra một loại mặt nạ dưỡng da, muốn dâng lên cho người.”
“Cho ta? Ta không cần.”
“Người cần mà…”
Lam Chi vừa nói vừa nháy mắt.
Lam Chi rất tinh ý nhận ra quận chúa Khanh Như đang thích Lục đại tướng quân.
“Dù có giỏi thế nào đi nữa, nhưng không chăm sóc bản thân, thì cũng không để lại ấn tượng trong lòng Lục tướng quân đâu.”
“Ngươi…”
“Chậc! Ngại gì… ta biết hết rồi….”
Lam Chi đi đến ngồi xuống chung bàn với quận chúa
“Ta còn mang cho cô thêm thuốc trị sẹo đấy.”
Lam Chi vừa nói vừa nhìn vào vết thương trên tay quận chúa.
“Thật là sẽ hết không?”
Quận chúa giả vờ hỏi.
“Cô không cần, vậy ta mang về.”
“Khoan… ta sẽ dùng thử.”
“Trời ơi, cô đừng có giả vờ nữa.
Đưa tay đây cho ta.”
Lam Chi kéo tay quận chúa, thoa thuốc lên vết sẹo.
“Có lẽ sẽ không hết được hoàn toàn, nhưng chắc chắn sẽ đỡ hơn rất nhiều.” Lam Chi vừa thao vừa nói.
“Cô thật sự biết y thuật hả?”
“Ta biết nhiều hơn cô nghĩ đấy.”
“Xì.”
“Nào, đắp mặt nạ…”
“Cô nhàn quá nhỉ?”
“Ừ, từ lúc sang phòng thái y, ta chẳng có việc gì làm cả.”
Cả hai nằm trên ghế dài bên bờ hồ hưởng thụ.
“Thường xuyên đắp mặt nạ, sẽ giúp da cô vừa trắng vừa hồng hào, lại rất mịn.”
“Sao ta chưa từng nghe qua nhỉ?”
“Giờ cô nghe rồi đó… từ nay mỗi ngày ta sẽ qua đắp mặt nạ với cô, không bao lâu, da cô sẽ sáng lên, cô sẽ thàng mỹ nữ cho xem.”
“Ta không cần trở thành mỹ nữ như cô nói.”
“Vậy cũng không cần Lục Cát Lan à?”
“Cô… sao cứ trêu ta mãi thế?”
“Nè!”
“Hửm?”
“Cô muốn ta giúp cô không?” Lam Chi nhướng mày
Quận chúa ngại ngùng.
“Haha, người mạnh mẽ như cô, cũng có lúc biết ngại à?”
“Kệ ta.”
“Haha…”
… Lam Chi biết được tính tình phóng khoáng của quận chúa, thế nên rất nhanh đã có thể trở thành bằng hữu của cô ấy.
Vì Lam Chi lớn tuổi hơn, nên là tỷ tỷ.
Hôm nay ở Lục phủ có yến tiệc quan trọng.
Quận chúa và Lam Chi dùng mọi cách mới có thể đại diện cho hoàng tộc đến dự.
Hôm nay Lam Chi đến rất sớm.
Đặc biệt bảo quận chúa