Tiếng huýt sáo không ngừng vang lên cùng với tiếng ca thán. Khuôn mặt Thẩm Chi Ưu đỏ bừng, trong lòng lại đột nhiên có cảm giác hồi hộp đan xen ngọt ngào cùng với sự vui vẻ pha trộn lẫn nhau. Tâm tư phức tạp, miệng không thể nói thành lời, chỉ có thể ngấm ngầm mà hưởng thụ.
Âu Minh Triết khẽ ho khan rồi nhẹ nhàng đỡ cô đứng vững rồi mới hỏi han "Em không sao chứ?"
"K...Không sao...ạ..." Thẩm Chi Ưu cúi đầu, lí nhí đáp.
Aaaa!!!!
Tiểu bảo bối, em mau bình tĩnh lại đi!!! Chị bị em đập đến nỗi muốn nhồi máu cơ tim mà chết mất a!!!
Bọn trẻ con đi ngang qua luôn liên tục huýt sáo, reo hò trước hành động khi nãy. Ngay cả người già cũng không tha cho bọn cô, họ luôn liên tục nhìn vào cô và Minh Triết rồi cười.
Thiên địa ơi!! Bây giờ cô lại chỉ muốn kiếm một cái hố thật to để chui vào thôi a!!!!
Bầu không khí có chút khó xử, Âu Minh Triết mở miệng trước "E...Em muốn ăn đá bào ở đâu?"
Thẩm Chi Ưu bây giờ mới sực tỉnh, cô ngại ngùng dẫn anh đi, tay nhẹ đặt trên ngực.
Hic, tiểu bảo bối à, em đừng đập như thế nữa có được không?!
Chị sắp bị em làm cho nhồi máu cơ tim mà chết thật đấy!!!
"Ái chà, cháu lại đến nữa rồi sao?" Bà lão mỉm cười nói, vẫy tay gọi cô.
Thẩm Chi Ưu liền có cảm giác như người thân vậy, cô nhanh chân chạy tới rồi ôm bà lão.
"Hahaha!! Đứa cháu gái này, mới gặp hôm trước hôm nay đã thân rồi sao?" Ông lão đứng gần đó, cười to nói.
"Kệ người ta, nhỉ cháu gái nhỉ?" Bà lão xoa đầu cô, trong mắt đầy sự ôn nhu.
Ông lão chỉ biết cười nhìn hai người, bất giác lại nhớ đến đứa cháu gái quá cố của ông và bà, Haiz, Viên Viên cũng trạc tuổi với cháu gái kia nhỉ?
Âu Minh Triết đi tới, anh cũng đánh giá cao về nơi này, không ngờ con nhóc Thẩm Chi Ưu lại tìm được một nơi như thế trong con ngõ nhỏ này.
"Phần của cháu như lần trước nhé!" Thẩm Chi Ưu ngồi vào ghế, vui vẻ nói với ông lão rồi quay sang nhìn anh hỏi "Anh ăn gì? Ở đây có đá bào ngon lắm đấy!"
Âu Minh Triết thoải mái ngồi vào ghế đối diện Chi Ưu, nhàn nhạt đáp "Em ăn gì anh ăn nấy!"
Thẩm Chi Ưu bật cười "Cho cháu 2 ly đá bào dâu ạ!!"
Bà lão trên tay cầm hai ly đá bào, đặt trên bàn nhưng lại thắc mắc hỏi "Cháu ăn một ly thôi sao?"
Thẩm Chi Ưu lúng túng, cô nhanh chóng gật đầu rồi cúi đầu ăn. Nói sao đây nhỉ? Hic, khóc không ra nước mắt!!!
Trời ơi!! Cháu là đang giữ hình tượng đó!!
A!!! Bà làm mất hình tượng của cháu rồi!!
Bà lão nhìn biểu hiện của cô thì che miệng cười, lại quay qua nhìn người con trai đối diện cô, bà xoay đầu nháy mắt với ông lão.
Ông lão chỉ biết lắc đầu cười khổ. Bà lại ngóng chuyện tình cảm của người khác rồi, nhất là cô gái kia chỉ mới quen hai ngày lại coi như cháu gái của mình, ông thật không biết nói thế nào!
Âu