[Thật không?] Đầu bên kia có chút khó tin, thanh âm mang theo sự mừng rỡ nhưng lại có chút sợ hãi vang lên.
"Nhưng tôi sẽ không bao giờ tiếp tục yêu anh!" Thẩm Chi Ưu dứt khoát nói. Sau khi nói xong, trong lòng hiển nhiên lại không có sự nhói đau nào cả.
Cô biết, người mà chiếm đi cái cảm giác này của cô chỉ có thể là Âu Minh Triết.
Không có lời đáp lại, cô định cúp máy nhưng bên tai lại một lần nữa truyền đến giọng nói khàn khàn.
[Ngày mai sau khi tan học, tôi sẽ đưa em về nhà!]
"Tít...!"
Thẩm Chi Ưu đơ người, định nhanh chóng từ chối nhưng lại phát hiện ra rằng Trình Tần đã tắt điện thoại rồi.
Kết thúc cuộc gọi, cô đổi tên "Darling" thành "Trình Tần", nhắn dòng tin nhắn để từ chối rồi mới bắt đầu quay lại vào nhà tắm.
.
.
.
"Cốc cốc..." Tiếng gõ cửa vang lên qua cánh cửa gỗ nâu sậm.
"Vào đi!" Trình Tần thấp giọng nói.
"Cạch!"
Cửa mở ra, bước vào là một người hầu đang bưng lấy khay đựng chai rượu.
"Trình Tổng, mời ngài!" Sau khi rót xong rượu vào ly, cô người hầu khẽ cúi người rồi tự động lui ra ngoài.
Trình Tần không quan tâm đến cô người hầu đó, đôi mắt anh luôn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cầm lấy ly rượu lên, anh đứng dậy, đi ra ban công. Nhẹ đưa ly rượu lên uống, chất lỏng màu đỏ từ trong ly từ từ men theo cổ họng chảy xuống, cảm giác đắng ngắt ở cổ không ngừng dâng lên.
Trình Tần uống một ngụm, anh lại đưa ly rượu lên, khẽ lắc. Dưới ánh mặt trăng, chất lỏng trong ly tựa như mặt hồ nước, lấp lánh phản chiếu.
"Thẩm Chi Ưu, tôi không tin em đã hết tình cảm với tôi!"
Nói rồi Trình Tần liền giơ lên uống hết ly rượu, sự đau nhói trong lồng ngực không ngừng tra tấn anh.
Không phải là anh không biết anh có tình cảm với Chi Ưu mà anh cũng có tình cảm với Như Ngọc, nhưng nếu bắt anh chọn một trong hai, anh nhất định sẽ chọn Chi Ưu thay vì Như Ngọc vì phần tình cảm của bản thân anh đều đặt hết lên người cô cả.
Hối hận?
Bây giờ anh hối hận rồi!
Nhưng anh tin là anh vẫn còn có thể có được cô, miễn là người anh nhìn trúng, Trình Tần anh nhất định sẽ không bỏ qua!
.
.
.
"Tiểu cứng đầu!!"
"Tiểu...cứng...đầu!!"
Tiểu cứng đầu!!"
"TIỂU CỨNG ĐẦU!!!!"
Thẩm Chi Ưu giật mình tỉnh giấc, cô quay sang cáu gắt với chủ nhân của giọng nói này.
"Cái tên đái dầm kia, đừng để ta cắt cái mồm của ngươi!!"
Hừ, mới sáng sớm đã hét vào lỗ tai cô, hại cô đang mơ giấc mơ đẹp lại bị gián đoạn. Thật đáng chết!
"Tiểu cứng đầu, em có gan thì nói lại cho anh xem!" Thẩm Trường An leo lên giường cô, anh đứng trước người cô, hai tay chống nạnh nói "Mau dậy!!!"
"Ư a!!! Để em yên!!" Thẩm Chi Ưu tức giận vén chăn lên che mặt, quay người sang hướng khác.
"Mau dậy!!!!" Thẩm Trường An thấy cô không chịu dậy liền liên tục nhảy trên giường cô, vừa nhảy vừa hô to.
Thẩm Chi Ưu nằm trên giường, Trường An nhảy trên giường cô, nhảy đến trời đất quay cuồng, long trời lở đất.
Cuối cùng, vì để bảo vệ cho ruột gan không bị