Thẩm Chi Ưu căn bản không để ý tới những thứ xung quanh, cô hiện giờ chính là đang ngấm ngầm hưởng thụ cảm giác được ôm vào lòng của Âu Minh Triết. Trái tim cô không ngừng đập nhanh, nó khiến cô tưởng chừng như sắp vọt ra ngoài, hai bên má lại bất giác đỏ lên.
Nếu như nói cô tham lam, cô thừa nhận là đúng, bởi vì ngay tại bây giờ đây, cô thực sự không hề muốn rời khỏi vòng tay anh chút nào, cô chỉ muốn an phận mà được ôm anh như thế suốt đời thôi.
Từng dòng cảm xúc ngọt ngào len lỏi trong tim, Thẩm Chi Ưu lại vô thức mỉm cười, nhưng lại cô lại không biết rằng nụ cười ấy vừa vặn lại lọt vào mắt của Âu Minh Triết. Nhìn dáng vẻ của cô, vừa khóc lại vừa cười khiến anh cảm thấy có chút...đáng yêu!
Cá nóc nhỏ thật sự là đa dạng biểu cảm!
Âu Minh Triết ôn nhu dỗ dành cô, một thân ảnh lớn bao bọc một bóng dáng nhỏ, anh không ngừng lau đi nước mắt của cô, còn lo lắng, cẩn thận kiểm tra xem cô có bị thương ở đâu không.
"Sao anh biết em ở đây?" Thẩm Chi Ưu dụi mắt, thắc mắc hỏi.
Tại sao chứ? Rõ ràng khi cô rời đi lúc ăn trưa xong, cô nhớ rõ là ngoài Lâm Thành Long biết cô đi vì cậu ấy đến tìm cô thì Âu Minh Triết làm gì biết chứ?
"Trùng hợp là Đường Việt Bân gọi điện, cậu ta nói căn hầm bỏ hoang này có thể mua lại từ một người chủ ở dưới núi, nhân tiện đã tới đây rồi, anh cũng muốn đi xem thử nên đã đến!" Âu Minh Triết xoa đầu cô, mỉm cười đáp.
"Vậy...vậy tại sao bọn họ lại tới đây nhanh đến vậy? Rõ ràng lúc anh đến đây, Đường Việt Bân bọn họ không hề có mặt cơ mà?" Thẩm Chi Ưu tò mò hỏi tiếp.
"Đường Việt Bân ngoài là trợ lí còn là vệ sĩ của anh, cậu ta tất nhiên sẽ không có mặt ở đó nhưng khi có chuyện gì bất trắc, cậu ta liền xuất hiện!"
Thẩm Chi Ưu gật gù, trong đầu lại nghĩ cái tên Đường Việt Bân này thật sự rất giống anh hùng cứu người, chỉ cần cầu cứu một tiếng là xuất hiện.
"Tiểu Cứng Đầu!!"
"Tiểu Ưu!!"
"Tiểu Ưu!!!"
"Tiểu Ưu!!!"
Tiếng gọi thất thanh vang lên, rõ nhất chính là giọng của Thẩm Trường An, anh vội vã chạy thẳng vào căn hầm bỏ hoang. Vương Nhi cùng với Mục Tử Hạ và Đàm Khang Dụ, Lâm Thành Long cũng nhanh chóng tiến tới.
"Tiểu Cứng Đầu!! Em không sao chứ? Nói anh nghe đi, bọn họ đã làm gì em?!" Thẩm Trường An mặt mày tái mét, lo sợ nhìn cô, lại không ngừng nhìn cô từ đầu đến chân.
"Bình tĩnh đi Trường An, cậu lắc em ấy đến trời quay đất cuồng luôn rồi kìa!" Âu Minh Triết đỡ trán, thở dài bất lực.
"Bình tĩnh? Cậu bảo tôi bình tĩnh thế quái nào được hả?? Em gái tôi ra nông nỗi này, nếu như là em gái của cậu, cậu còn không phải sẽ hoảng loạn như tôi sao??!" Thẩm Trường An tức giận trừng mắt với Âu Minh Triết, quát to.