“Bệ hạ, tiểu hoàng tử bắt Tiểu Cảnh đi rồi.”
Văn Phương đang phê tấu chương nghe như vậy tay đột nhiên khựng lại, ánh mắt đăm chiêu.
Thằng bé này rất ghét Hiểu Nguyệt, đây là điều hắn khó mà thay đổi được.
Hắn tách Lệ Nhiên và con cô ta ra cũng là không muốn để mấy lời xấu xa của Lệ Nhiên tiếp tục ảnh hưởng xấu đến thằng bé.
Nhưng có vẻ như mọi chuyện lại càng tệ hơn.
Hắn cũng không thể không cho hai mẫu tử họ gặp nhau.
Bây giờ một tháng gặp nhau hai lần mà Tử Hằng đã kích động như vậy.
Nếu kéo dài thêm hoặc cấm hẳn luôn thì không biết thằng bé còn phát rồ đến mức nào.
Hắn hiện tại đang rất đau đầu không biết nên làm gì với thằng nhóc con ngỗ nghịch này.
Tiểu Cảnh Tử bị bắt, chỉ cần chưa bị giết thì không có gì nghiêm trọng.
Chẳng phải tên thái giám đó thông minh lắm sao? Cái gì cũng làm được hết mà? Vậy cứ để y cho Tử Hằng chơi một chút.
Chơi xong nếu chưa chết thì đón về.
“Chắc Hiểu Nguyệt cũng sắp phát hiện ra Tiểu Cảnh mất tích rồi.
Ngươi đi bảo với con bé không cần lo lắng.
Đợi khi nào xong việc trẫm sẽ trả người về.”
“Vâng.”
Đường Sâm nhận lệnh rời đi.
Trong lòng thầm cầu nguyện cho Tiểu Cảnh vượt qua kiếp nạn.
Cũng không biết tên này bị hoàng thượng chú ý như vậy là hên hay xui nữa.
------
Cảnh Thần ngồi thần người dựa vào tường.
Lúc mới bị bắt đi hắn bị sốc quá nên không suy nghĩ được cẩn thận.
Giờ bình tĩnh lại hắn lại càng lo lắng hơn.
Hoàng thượng phái người theo dõi hắn ngày đêm.
Hắn bị bắt đến đây chắc chắn là hoàng thượng biết.
Vậy mà hai canh giờ trôi qua chẳng có chút động tĩnh nào.
Còn không phải là tên muội muội khống đó quăng hắn cho nhi tử của mình chơi sao? Tên đó chắc chắn sẽ không để hắn chết nhưng sống kiểu này còn muốn nổi điên hơn.
Hôm nay ra cửa hắn bước bằng chân nào mà xui quá vậy?
Có tiếng mở cửa.
Một tên thị vệ bước vào lôi hắn ra.
Cảnh Thần bị kéo đến trước mặt Tử Hẳng bắt quỳ xuống.
Tử Hằng lúc này đang ngồi trên thư án luyện chữ.
Biết Cảnh Thần quỳ dưới đất cũng không có bất cứ động thái gì.
Cứ như vậy qua một tuần trà, Cảnh Thần quỳ muốn đau đầu gối mà vẫn không cảm thấy mình có cơ hội được đứng.
Hắn đoán thằng nhóc này đang muốn chơi hắn.
Được.
Muốn chơi ta đây chơi với ngươi.
Hắn lục trong người lôi ra một tờ giấy trải xuống đất rồi rất tự nhiên ngồi bệt xuống.
Tên thái giám đứng cạnh đó la lên: “Hỗn láo! Ai cho ngươi ngồi?! Quỳ lên cho ta!”
Cảnh Thần quắc mắt lớn tiếng quát lại: “Ngươi mới hỗn láo.
Điện hạ còn chưa nói gì, ngươi la cái gì hả?”
“Ngươi …!” tên thái giám phẫn nộ trợn mắt, quay qua nói với Tử Hằng: “Điện hạ, hắn dám …”
Tử Hằng lườm một phát y sợ hãi cúi đầu im bặt.
Đoạn nó liếc sang nhìn Cảnh Thần, ánh mắt ngạc nhiên và có vẻ không hài lòng: “Ngươi lớn gan quá nhỉ, hay cho rằng bản hoàng tử không dám giết ngươi?”
“Điện hạ, nô tài nào dám nghĩ như vậy.
Nhưng điện hạ cho người gọi nô tài đến đây mà không nói cho nô tài biết điện hạ muốn làm gì nên nô tài bạo gan phỏng đoán.
Điện hạ đang buồn chán và muốn nô tài bày trò chơi cho điện hạ.
Nên giờ nô tài đang làm đây.”,
Tử Hằng nhìn xuống tờ giấy trắng Cảnh Thần trải ra trước mặt, khó hiểu nhìn hắn: “Ngươi nói là thứ này?”
“Vâng.
Điện hạ có biết một tờ giấy trắng này có thể làm được những gì không?”
“Không phải chỉ để viết sao?”
“Dĩ nhiên là không.
Nó còn rất nhiều công dụng khác.
Để nô tài làm thử cho điện hạ xem.”
Cảnh Thần cầm tờ giấy cắt thành hình vuông rồi ngồi thoăn thoắt gấp chim hạc, sau đó tháo ra lại gấp thành hình con ếch, rồi chiếc thuyền, quạt, con mèo, …bất cứ cái gì nghĩ ra được hắn đều gấp hết.
Tính sơ sơ phải đến mười loại khác nhau.
Ban đầu Tử Hằng còn ở trên cao nhìn xuống, không biết từ lúc nào đã đến ngồi ngay cạnh Tiểu Cảnh.
Không chỉ Tử Hằng, mấy thái giám, cung nữ cũng quây lại xem.
Cảnh Thần thầm thở phào một hơi.
May quá, con nít vẫn là con nít.
Từ lúc sinh ra cho đến giờ Tử Hẳng được tặng bao nhiêu là trò chơi thú vị nhưng nó chơi hoài cũng thấy chán.
Bởi lặp đi lặp lại cũng chỉ có cách chơi như thế.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy có một trò chơi kì lạ như thế này.
Chỉ có một tờ giấy trắng đơn giản mà có thể biến đổi thành muôn hình vạn trạng.
Nó nhìn thấy Cảnh Thần gấp thoăn thoắt mắt muốn hoa lên nhưng thành quả hiện ra thì đúng là thần kì.
“Điện hạ còn muốn xem nữa không?”
Tử Hằng ngay lập tức gật đầu một cách rất thành thật, ánh mắt lấp lánh chờ mong.
Chưa bao giờ đám cung nhân của Bạch Vân Cung lại thấy chủ tử của mình ngoan ngoãn như vậy trước mặt một người nào khác ngoại trừ Lệ phi nương nương.
Mà thực sự những thứ tên thái giám kia làm ra vô cùng thu hút.
Cảnh Thần nhìn ánh mắt ngây thơ chờ mong đó của thằng nhóc trong đầu đột nhiên liên tưởng đến hình ảnh Văn Phương cũng có vẻ mặt y như thế.
Hắn vội vàng lắc đầu xua tan đi ý nghĩ vớ vẩn đó.
Thằng cha đó có nằm mơ cũng sẽ không bao giờ biểu lộ vẻ mặt đó đâu.
Cảnh Thần mượn cây bút rồi bắt đầu vẽ một bức tranh 3D trên nền giấy trắng.
Không giống với cách vẽ mà hắn dạy cho Chính Phong, bức vẽ mà hắn cho Tử Hằng xem là loại tranh có thể khiến người xem hoa cả mắt đến mức không thể nhìn vào nó quá lâu.
Tử Hằng nhìn bức tranh, chống cằm suy nghĩ một hồi rồi đột nhiên quay qua hỏi: “Vị cao nhân đã chỉ điểm cho Ninh Vương vẽ bức tranh đó là ngươi?”
Cảnh Thần day trán.
Không nên xem thường trí thông minh của trẻ con a.
Hắn mìm cười trả lời một cách rất tự nhiên: “Nô tài nào có tài giỏi như thế.
Cái này là do Ninh Vương dạy cho nô tài vẽ đấy ạ.”
Tử Hằng có vẻ không tin lắm: “Không phải của ngươi? Vậy ngươi lấy lòng cô cô của ta bằng cách nào?”
“Nô tài biết gấp giấy.
Trò này là nô tài tự nghĩ ra.”
“Thật sự?”
“Dĩ nhiên là thật.”
“Thế vị bằng hữu gì đó dạy cô cô làm món quà sinh thần kia có quan hệ gì với ngươi?”
“Không có quan hệ gì đâu.
Nô tài thậm chí còn chưa từng gặp mặt.”
Tử Hằng có vẻ vẫn chưa thực sự tin lắm.
Cảnh Thần muốn toát cả mồ hôi.
Nếu thằng nhóc này còn tiếp tục hỏi nữa thì phiền chết được.
“Ngươi còn trò gì nữa? Làm tiếp đi!”
“Điện hạ, có mệt chưa? Hay ngài dùng bữa trước đi rồi nô tài lại tiếp tục chơi với ngài?”
“Ta không mệt.”
Thằng nhóc nhà ngươi ngồi xem thì không mệt nhưng ta hoạt động nãy giờ tay đã muốn rã rời ra rồi.
Cảnh Thần cố nặn ra một nụ cười, thuyết phục: “Điện hạ, nô tài kém cỏi nhất thời chỉ mới nghĩ ra được mấy trò này mua vui với điện hạ.
Giờ đã cạn vốn rồi.
Hay là chúng ta nghỉ ngơi một chút.
Điện hạ cho nô tài thêm thời gian suy nghĩ thêm trò mới, rồi lát biểu diễn cho điện hạ xem.
Được không?”
Tử Hằng nghe có lý liền gật đầu, quyết định ra bên ngoài dùng bữa.
Thằng nhóc vừa đi khuất, Cảnh Thần liền nằm dài ra nền nhà thư giãn.
Mấy tên thái giám vẫn còn đứng lại ở đó nhìn thấy nhưng không dám nhắc nhở.
Cứ nhìn tấm gương cái kẻ bị lườm trước đó ai mà dám chứ.
Cảnh Thần có hơi căng thẳng.
Không biết Văn Phương muốn để hắn ở lại đây đến khi nào.
Kể ra thì Châu Tử Hằng cũng rất đáng thương.
Còn nhỏ như nó đáng ra phải được trải qua những ngày tháng vui vẻ, vô tư đúng nghĩa của một đứa trẻ đáng được hưởng.
Nhưng số phận để nó sinh ra trong gia đình đế vương, để nó chứng kiến cha mẹ mình bất hòa, nghe những lời xấu xa của kẻ khác.
Hắn có thể làm được gì cho thằng bé đây?
-----
“Sao lại nằm? Ngươi mệt rồi?” Tử Hằng ngồi xổm nhìn xuống Cảnh Thần
So với lúc đầu chạm mặt Tử Hằng bây giờ đã bớt đi sự lạnh lùng, băng giá, ngược lại đã mang chút dáng vẻ ngây thơ của một đứa trẻ.
Cảnh Thần mỉm cười, cảm thấy