Đường Sâm quay trở về báo tin tức cho Châu Văn Phương.
Sau một lúc lại nhận được tin Khúc Viễn gửi tới báo để mất dấu Cảnh Thần.
Văn Phương lệnh cho Đường Sâm đi tìm Cảnh Thần về.
Thiên Vũ nhận được tin cũng không ngạc nhiên lắm, cũng không định trách cứ gì Khúc Viễn.
Nếu Cảnh Thần đã muốn trốn hắn bằng được thì sẽ tìm mọi cách để thực hiện cho dù có phải hạ dược chính bằng hữu của mình.
Thiên Vũ ăn nhanh chiếc bánh nóng hổi vừa mua ở vệ đường rồi lên ngựa phóng đi tiếp.
Cho dù Cảnh Thần có ở chân trời góc bể nào hắn cũng nhất định tìm được.
Sau đó sẽ giữ chặt y trong tay, nói với y rằng đời này của hắn không thể không có y.
Thấm thoát đã ba tháng trôi qua, Cảnh Thần vẫn bặt vô âm tín, không có chút tin tức nào.
Thiên Vũ cũng chưa từng ngừng tìm kiếm.
Thái hậu nhiều lần hối thúc, thậm chí bắt ép Văn Phương tuyển phi nhưng lần nào cũng bị y thẳng thừng từ chối.
Quận chúa Ngọc Minh ngày càng lộ rõ ý muốn trở thành phi của Văn Phương.
Cô ta có lần còn lén cho xuân dược vào điểm tâm đưa đến thư phòng của hoàng thượng, may mà Khúc Viễn phát hiện có sự lạ nên cứu hoàng thượng một phen.
Sau lần đó Ngọc Minh bị phạt cấm túc trong phòng một năm, vĩnh viễn không cho đặt chân đến thư phòng của hoàng thượng.
Thái hậu nghe xong tin này đã tức điên nhưng không làm được gì.
Càng ngày Văn Phương càng thể hiện sự chống đối rõ ràng với Thái hậu về chuyện tuyển phi.
Bình tướng quân, phụ thân của Lệ Hiên từ chiến trường trở về đối với việc con gái bị đưa vào lãnh cung lại không có chút động thái nào là tức giận, muốn chống đối hay gì.
Việc này Châu Văn Phương cũng có thể đoán được.
Bình tướng quân cũng là một trong những công thần lập quốc giống với phụ thân của Thẩm Minh Hiên, nhưng thuộc bên võ tướng.
Ông biết rõ tính khí của con gái mình, sớm đoán được thế nào cũng có ngày rước họa vào thân.
Bình tướng quân còn nói với Văn Phương lẽ ra nên chém đầu Lệ Hiên đi mới đúng.
Chỉ nhốt vào lãnh cung thế này là quá bao dung rồi.
Văn Phương chỉ cười trả lời: “Tất cả là vì Tử Hằng.”
------
Tại một ngôi làng nhỏ mang tên Ẩn, nằm sâu trong dãy núi cao.
Xung quanh là rừng rậm bạt ngàn.
Số nhân khẩu chỉ được vài trăm.
Ninh Cảnh Thần đeo trên vai một cái gùi lớn, cầm rìu đi vào rừng.
Gần ba tháng nay hắn mỗi ngày đều sống như vậy.
Sáng dậy sớm vào rừng kiếm củi, bẫy thú, hái quả.
Rồi về nhà chẻ củi, nấu cơm, trồng rau.
Đến chiều tối bày ra một quán ăn nhỏ kiếm thêm ít tiền.
Quán ăn của hắn chỉ có mấy bộ bàn ghế nhưng rất đông khách.
Hắn tự làm mấy món đơn giản thời hiện đại mà lúc ở trong cung vẫn thường dạy cho Hiểu Nguyệt làm.
Mọi người ở đây đều rất thích các món ăn và đồ uống của hắn.
Cuộc sống so với trước kia cực khổ hơn rất nhiều nhưng bù lại hắn được sống tự do tự tại, không phải lo lắng gì.
Cảnh Thần nghĩ cứ sống cả đời ở nơi thế này cũng tốt.
Một hôm đang chuẩn bị dọn quán ra bán, hắn gặp lại một người mà hắn cứ ngỡ sẽ không thể nào xuất hiện ở đây được: Thẩm Minh Hiên.
Minh Hiên lúc này nhìn hơi gầy nhưng thần sắc đã tốt lên rất nhiều.
Trên tay y ôm một con mèo nhỏ màu trắng có đôi mắt rất đẹp.
Cảnh Thần cứ nhìn chăm chăm con mèo đó, cứ cảm giác nó hiều được những gì hắn nói và làm.
“Tại sao ngươi lại ở đây? Ngươi rời hoàng cung rồi ư?”
“Chuyện kể ra khá dài nhưng hiện tại đúng là như vậy.
Ta cũng sẽ không quay lại đó nữa.
Thật không ngờ lại có thể gặp lại Thẩm tướng ở nơi khỉ ho cò gáy này.”
“Ta muốn cùng Tiểu Lam đi du ngoạn một thời gian trước khi về cung.”
“Tiểu Lam?”
“Là tên của nó.” Minh Hiên ôm con mèo đặt lên bàn.
“Bé mèo đáng yêu này tên là Tiểu Lam à? Cái tên gợi nhiều kỷ niệm ghê.”
Cảnh Thần chợt nhớ đến người thanh niên trẻ trung Lam Hà, lúc nào cũng tràn đầy sức sống, ánh mắt sáng trong luôn ẩn ý cười, thường xuất hiện bên cạnh Thẩm Minh Hiên.
Không hiểu sao khi nhìn chú mèo nhỏ này, đặc biệt là đôi mắt to tròn, sáng lấp lánh, hắn lại nghĩ đến Lam Hà chứ?
“Dù sao nhìn thấy thần sắc Thẩm tướng tốt hơn thế này là ta yên tâm rồi.”
“Cũng nhờ có Tiểu Lam vẫn luôn ở bên cạnh giúp ta giải khuây nên tâm trạng của ta mới tốt thế này.
Mà ta hiện tại không phải là tể tướng, ngươi đừng luôn miệng gọi ta là Thẩm tướng nữa.
Gọi ta Minh Hiên là được rồi.”
“Cái này…Ngài lớn hơn ta mấy tuổi nên ta gọi ngài là Thẩm huynh nhé.”
“Cũng được.”
“Làm thế nào mà Thẩm huynh lại có thể đi du ngoạn đến nơi khỉ ho cò gáy này?”
“Ha ha.
Chỉ là tình cờ thôi.
Ta đến đây vốn là muốn ngắm cảnh núi rừng.
Đến ngôi làng này đơn giản chỉ là muốn dừng chân một chút nghỉ ngơi.
Thật không ngờ lại gặp ngươi ở đây.
Thay vì hỏi chuyện của ta, ngươi nói chuyện của ngươi đi.
Tâm trạng của ngươi không quá tốt dù vẫn luôn cố gắng mỉm cười.
Ngươi rời khỏi hoàng cung đi xa như thế này là tức là muốn từ bỏ tình cảm với Văn Phương ư?”
Cảnh Thần hơi sững lại, cúi đầu im lặng một lúc rồi mới ngẩng đầu nói: “Thật ra Thẩm huynh, ta không chỉ có tình cảm với một mình Châu Văn Phương mà còn có một người nữa.
Cả hai người ta đều yêu như nhau, không muốn từ bỏ một người nào.
Có phải là ta quá tham lam không?”
Minh Hiên kinh ngạc mở to mắt nhìn Cảnh Thần.
Nhưng vẻ mặt này duy trì không lâu, hắn mỉm cười nói: “Vậy ta hỏi ngươi Văn Phương có biết chuyện ngươi thích một người khác không?”
Cảnh Thần im lặng gật đầu.
Minh Hiên lại hỏi tiếp: “Thế người kia cũng biết ngươi thích Văn Phương chứ?”
Cảnh Thần ngừng một chút rồi cũng gật đầu.
Nụ cười trên môi Minh Hiên sâu hơn.
Hắn lại hỏi: “Vậy hai người đó có tỏ thái độ không thích rõ ràng hay bài xích gì nhau không?”
Cảnh Thần cắn môi.
Châu Văn Phương rõ ràng rất ủng hộ chuyện hắn yêu Thiên Vũ.
Thiên Vũ mặc dù không nói nhưng hắn biết Thiên Vũ cũng nhận ra hắn thích Văn Phương từ lâu.
Thiên Vũ không phản ứng tiêu cực gì về vấn đề này lắm.
Nhưng lúc nói lời chia tay hắn, Thiên Vũ lại nói y không chấp nhận chia sẻ tình cảm với người khác, không giống như những hành động của y ngày trước.
Cho nên Cảnh Thần không chắc lắm về thái độ của Thiên Vũ về chuyện này.
Thấy Cảnh Thần im lặng không trả lời Minh Hiên cũng có thể mường tượng ra là có chuyện gì.
Hắn vỗ vai Cảnh Thần nói: “Nếu hai người họ không bài xích hay khó chịu về nhau thì tại sao ngươi không thử chấp nhận cả hai đi?”
Chấp nhận cả hai tức là có thể sống chung với cả hai người đàn ông luôn ư? Cảnh Thần nhìn Minh Hiên với ánh mắt không tin nổi: “Thẩm huynh, tư tưởng của huynh cũng thoáng quá nhỉ?”
Minh Hiên bật cười khanh khách.
Hắn ôm chú mèo