Thục Phi giận dữ đến người cũng phát run.
Không phải chính y nói người giang hồ lời đã nói ra sẽ không rút lại sao? Vậy mà bây giờ dám đến đây lật lọng?
“Ngươi nói không giữ lời.
Đây là đạo giang hồ mà ngươi nói sao?”
“Nương nương, đích thị là thảo dân sai.
Là thảo dân không xứng đáng với công chúa.
Công chúa xứng đáng có một người thật lòng yêu thương mình.
Thảo dân đã yêu một người khác, không thể nào dành tình cảm cho công chúa được.
Như vậy sẽ chỉ làm cho công chúa đau khổ thôi.
Xin nương nương vì tương lai của công chúa mà suy nghĩ lại.”
Văn Phương cũng nói câu y như thế.
Tiếp tục thế này thì người đau khổ là Viên Tuyết sao? Không phải con bé thích Thiên Vũ sao? Có được người nó yêu, nó phải hạnh phúc chứ? Thục Phi còn đang hoang mang không biết nên làm thế nào mới đúng thì Viên Tuyết bỗng nhiên đi vào quỳ xuống bên cạnh Thiên Vũ.
Thục Phi giật mình.
“Mẫu thân, con cũng muốn hủy hôn.
Con không muốn gả cho huynh ấy nữa.”
Viên Tuyết nói thế lẽ nào đã biết sự thật rồi.
Bà vội nói: “Con đừng nghe hắn nói linh tinh! Là hắn tự nguyện muốn lấy con, không phải ta ép hắn.”
“Mẫu thân, cảm ơn người đã vì con mà làm chuyện này, Con vui lắm.
Con đúng la thích Thiên Vũ ca, nhưng nếu vì phải lấy con mà huynh ấy đau khổ thì con cũng rất đau đớn.
Hạnh phúc của con chính là nhìn thấy huynh ấy được hạnh phúc.
Nên xin mẫu thân thành toàn cho con.”
Thục Phi không tin nổi vào tai mình.
Nhìn người mình thích vui vẻ với người khác mà hạnh phúc được sao? Lẽ nào vì không đành lòng nhìn Hoa Thiên Vũ đau khổ nên nó mới nói như thế?
“Viên Tuyết.
Con phải tự tin vào chính mình.
Con thua kém gì cô gái đó chứ.
Con nhất định sẽ dành được tình cảm của hắn.
Con nhất định sẽ hạnh phúc cùng hắn.”
Có vẻ như Thục Phi đã nhầm về giới tính của người yêu Thiên Vũ.
Hai người cũng không có ý định giải thích.
Viên Tuyết nắm lấy tay Thiên Vũ, ra hiệu Thiên Vũ giao mọi chuyện cho mình.
Nàng quay đầu nói với Thục Phi: “Mẫu thân, con nói thật đấy.
Con không thể hạnh phúc nếu lấy một người không yêu mình.
Làm như thế khác gì tự đào mồ chôn bản thân đâu.
Sau này con nhất định sẽ tìm được người thật sự yêu con.
Con cũng sẽ yêu người đó.
Đó mới là một hạnh phúc trọn vẹn.”
Lời của Viên Tuyết khiến Thục Phi chợt nhớ đến thân phận của mình.
Bà trước kia cũng là một thiếu nữ xinh đẹp nhiều người ước ao, cũng từng thầm thương một người nhưng sau đó lại bị hoàng thượng nhìn trúng.
Gia đình liền cưỡng ép bắt bà nhập cung, rồi trở thành phi.
Sống với một người đàn ông mình không yêu lại còn tam thê tứ thiếp, quả thực không dễ chịu gì.
Sau này lại còn vướng vào tranh đấu quyền lực khiến bà dần mật mỏi.
Nói vậy nếu số phận bà may mắn cưới được người mà bà cũng yêu thương có lẽ sẽ có hạnh phúc viên mãn?
“Được.
Nếu con đã nói thế, ta thành toàn cho con.
Hôn ước này không cần nữa.
Ngày mai ta sẽ đi nói với Thái hậu và hoàng thượng.”
“Tạ ơn nương nương.
Tạ ơn nàng, công chúa.”
“Không cần.
Huynh mau đi tìm người đó của huynh đi, kẻo không kịp nữa.”
“Được.
Ta nhất định sẽ tìm được hắn.”
Thiên Vũ đứng dậy lao ra ngoài.
Đến lúc này Viên Tuyết mới khuỵu xuống bật khóc.
Để người mình thương đến với người khác sao lại không đau chứ.
Nàng nhịn đến lúc này đã là giới hạn chịu đựng rồi.
Thục Phi ngồi xuống ôm lấy Viên Tuyết vào lòng.
“Con bé ngốc.
Nếu đã không đành sao còn để người ta đi chứ?”
“Huynh ấy không yêu con, mẫu hậu.
Nhìn huynh ấy đau khổ con không đành lòng.
Con thực sự mong muốn Thiên Vũ ca được hạnh phúc.
Con muốn nhìn thấy gương mặt hạnh phúc của huynh ấy.
Nhưng …đúng là rất đau.”
Bà ôm Viên Tuyết, bàn tay vuốt tóc nàng an ủi.
Một đứa trẻ hiền lành, thánh thiện như vậy nhất định sẽ tìm được người thật lòng yêu thương mình.
--------
Thiên Vũ chạy qua báo với Châu Văn Phương một tiếng rồi nhanh chóng sửa soạn lên đường đi tìm người.
Châu Văn Phương ngậm ngùi nhìn theo.
Nếu không phải vì vướng công việc hắn cũng đã theo Thiên Vũ đi tìm rồi.
Giờ Thẩm Minh Hiên đã không có trong cung.
Lam Thượng thư tinh thần không ổn.
Triều chính thì vẫn còn chưa yên ổn sau phiến loạn.
Hắn làm sao rời đi được.
Cũng may mấy ngày này có Châu Văn Sinh ở bên giúp đỡ chứ không một mình hắn gánh sao nổi.
“Nhìn cái gương mặt thẫn thờ của huynh kìa.
Không ngờ Nhị ca lại là đoạn tụ nha.” Châu Văn Sinh một tay gõ gõ mặt bàn, một tay chống cằm hứng thú nhìn Văn Phương.
“Ta đoạn tụ thì liên quan gì đến ngươi? Ngươi có ý kiến?”
“Không.
Chẳng có ý kiến gì.
Chỉ ngạc nhiên thôi.
Ta còn đang lo huynh cả đời này sợ sẽ không biết tình yêu là gì.
Thấy huynh yêu được một người đệ mừng muốn hét lên ấy chứ!”
“Nói nhăng nói cuội.”
“Đệ không nói đùa đâu.
Đệ mừng cho huynh thiệt mà.
Nhưng vì người huynh yêu là nam nhân nên sẽ rất khó để cho hắn ta một danh phận.
Mẫu hậu chắc chắn sẽ không đồng ý để huynh cưới hắn về.”
“Không sao.
Ta vốn không có ý định cưới hắn về.
Tính Tiểu Cảnh thích bôn ba đây đó, không thích hợp ở lại chốn cung đình này.
Nếu hắn không muốn ở lại ta đi theo hắn là được.”
Châu Văn Sinh hai mắt sáng lên dường như mới phát hiện ra chuyện gì đó thú vị lắm.
“Huynh đừng nhường ngôi à? Tử Hằng còn nhỏ, không đảm đương được đâu.
Huynh nhường ngôi cho đệ đi!”
“Ai bảo ta muốn nhường ngôi? Có cũng không đến lượt ngươi.
Sao ngươi còn không quay về Tây Lĩnh của ngươi đi?”
“Đệ mà đi về bây giờ thì ai giúp huynh?”
“Thế thì câm miệng lại! Thật không hiểu tại sao Xuân Tứ lại chịu lấy ngươi.”
“A Tứ là người tốt.
Huynh nói như thể đệ không xứng với nàng ấy vậy.”
" Đúng là ta đang suy nghĩ như thế đó.
Tính tình của ngươi chắc chỉ có cô ta là chịu được."
" Nhị ca, huynh đang xem thường đệ."
" Đúng.
Ta là đang xem thường ngươi."
------
Cảnh Thần phi ngựa một mạch không hề nghỉ ngơi.
Chạy được khoảng hai mươi dặm thì Cảnh Thần bị một nhóm người mặc áo đen tấn công.
Tuy hắn phải nằm dưỡng thương lâu ngày nhưng mấy ngày nay vẫn chăm