Đã mấy ngày trôi qua, cách hành xử của Thẩm Minh Hiên càng lúc càng kì quái.
Lam Hà có cảm giác y dường như rất thích trêu chọc mình.
Lúc hắn ở dạng mèo thì cứ hở ra là ôm ấp, rồi vuốt ve các kiểu khiến hắn ngứa ngáy nhưng cũng thoải mái không thôi.
Còn khi hắn ở dạng người thì không biết là vô tình hay cố ý luôn ở sát người hắn đến mức lúc nào Lam Hà có cảm giác cả người mình đều đang toả ra mùi cơ thể Minh Hiên.
Tần suất Lam Hà biến hình thành người cũng tăng lên bởi vì luôn bị Minh Hiên làm cho ngượng chín mặt.
Lam Hà cũng nhận ra mình đối với Minh Hiên không phải là tình cảm thông thường.
Hắn thực sự thích Minh Hiên, cho nên mới cảm thấy xấu hổ với những đụng chạm của người kia.
Còn người đó không biết tại sao sự đụng chạm càng lúc càng quá đáng.
Một đêm đang ngủ say thì Lam Hà tỉnh lại, phát hiện ra mình đang nằm trong lòng Minh Hiên.
Hắn hốt hoảng muốn rời đi nhưng tay Minh Hiên cứ ôm chặt lấy hắn, không gỡ ra được.
“ Ưm...” Minh Hiên mơ màng mở mắt.
“Lam Hà? Sao vậy? Sao không ngủ tiếp đi?”
“ Minh Hiên, ngươi buông ta ra được không?”
“ Tại sao? Ta thấy ngươi ở trong lòng ta ngủ rất thoải mái mà.”
Lam Hà xám mặt, giơ chân đạp một cái vào chân Minh Hiên khiến y đau đớn kêu lên, nhưng tay vẫn thủy chung nắm chặt không buông.
“ Ngươi ...”
“ Tiêủ Lam sao phải tức giận như vậy? Chỉ là ôm ngủ thôi mà.”
Lam Hà tức giận.
Cách nói chuyện của Minh Hiên là kiểu gì thế kia? Hắn không tài nào hiểu nổi.
Nghĩ mình cư nhiên bị người kia đem ra trêu đùa, lòng tự tôn bị xúc phạm khiến hắn rất uất ức.
“ Tại sao ngươi lại làm thế? Nếu chỉ là trêu đùa thì thôi đi.”
Nhìn thấy Lam Hà như vậy, Minh Hiên thu liễm lại bộ dạng thiếu đánh khi nãy, nghiêm túc nói: “ Nếu ta nói ta không đùa thì sao?”
Lam Hà kinh ngạc nhìn Minh Hiên.
“ Nếu ta nói ta vì thích ngươi mới muốn ôm ngươi, mới muốn ngủ cùng với ngươi.
Ngươi sẽ thế nào?”
Lam Hà kinh ngạc, đôi mắt mở to kích động như thể không tin nổi vào tai mình.
“ Ngươi nói ...ngươi thích ta?”
“ Đúng vậy.” Minh Hiên nắm lấy hai tay Lam Hà đặt lên ngực mình, rồi nói tiếp: “ Ta thích ngươi.
Rất thích ngươi.
Vậy Lam Hà ngươi thì sao? Có thích ta không?”
“ Minh ...Minh Hiên, ngươi đừng đùa.
Nam nhân với nam nhân thì thích, yêu đương gì chứ.”
“ Tại sao lại không thể? Hoàng thượng cũng có tình cảm sâu đậm với một ảnh vệ của ngài ấy đấy thôi.”
Lam Hà kinh ngạc: “ Thật sao? Hoàng thượng cũng ...”
“ Đúng vậy đó.” Minh Hiên gật đầu
Lam Hà trầm mặc, không biết nói gì.
Cho dù hoàng thượng đoạn tụ thì sao a.
Hắn vẫn cảm thấy nếu hắn và Minh Hiên ở cùng một chỗ ...vẫn là không nên.
Hắn còn có gia đình, còn thê tử.
Hắn biết đối mặt sao với bọn họ.
Minh Hiên đột ngột từ phía sau ôm chầm lấy Lam Hà, thủ thỉ: “ Ta biết ngươi đang lo lắng điều gì.
Sao ngươi không nghĩ đơn giản một chút.
Ngươi trùng sinh tức là đã thành một người khác, có cuộc sống khác.
Ngươi không còn là Lam Hà, đại thiếu gia của Lam phủ nữa.
Hay là ...ngươi yêu Thượng Quan Uyển Nhi?”
“ Không.
Không phải.
Ta và nàng ấy có hôn ước từ nhỏ, căn bản không có tình cảm gì.
Sau này khi sống cùng nhau rồi, cho dù không có tình yêu thì cũng có tình nghĩa.”
“ Vậy sao?” Minh Hiên nhớ lại hôm hắn đến dự tang lễ của Lam Hà, Uyển Nhi đã nắm lấy áo hắn gào khóc đòi người.
Có lẽ Uyển Nhi đối với Lam Hà không hẳn chỉ có tình nghĩa.
“ Thế ta thì sao? Ngươi có tình cảm với ta không?”
“ Ta ....” Lam Hà chạm vào cánh tay Minh Hiên đang ôm choàng lấy mình.
Sự phân vân trong ánh mắt vì những câu nói của Minh Hiên mà trở nên rõ ràng, quyết đoán hơn.
Hắn nói nhỏ nhưng vẫn đủ để người bên cạnh nghe thấy: “ Có.
Nhưng ...ưm.”
Không để Lam Hà nói hết câu, Minh Hiên đã xoay đầu hắn qua rồi đặt lên môi một nụ hôn nhẹ.
Lam Hà kinh ngạc mở tròn mắt.
Minh Hiên bật cười nói với hắn: “ Tiểu Lam, ngươi có phải chưa hôn bao giờ đâu.
Phải nhắm mắt chứ.”
Lam Hà gương mặt đỏ bừng, vừa ngượng vừa giận.
Ai bảo Minh Hiên hôn đột ngột như thế, phải để cho hắn thời gian chuẩn bị chứ.
Lam Hà xoay người, chủ động ôm Minh Hiên, hôn xuống.
Minh Hiên rất vui đáp lại, không những thế còn lật người đè Lam Hà xuống giường còn mình đè lên trên.
“ Minh Hiên, làm cái gì vậy?” Lam Hà ngăn chăn cái tay không an phận của người kia đang tháo dây cột lý y của mình.
“ Ngươi nghĩ ta đang làm gì?” tay mạnh mẽ tháo dây
“ Ngươi ...ngươi đừng manh động! Ta còn chưa chuẩn bị tinh thần.”
“ Ngươi chủ động hôn ta rồi còn nói chưa chuẩn bị tinh thần hả?”
“ Đó ...đó là hai chuyện khác nhau.”
Minh Hiên nghiêm túc nhìn Lam Hà một lúc lâu khiến Lam Hà nóng mặt, không dám nhìn thẳng.
Minh Hiên đột nhiên nói: “ Lam Hà, ngay lúc này, ta muốn ngươi.
Nhưng nếu ngươi chưa tin tưởng ta, không nguyện ý cùng với ta thì ta sẽ không ép ngươi.
Ta sẵn sàng chờ, dù bao lâu cũng được.”
Giờ phút này Lam Hà đã cảm nhận được như thế nào là niềm hạnh phúc được yêu bởi một người nào đó.
Thật không ngờ sống qua hai mươi mấy năm, thậm chí qua một kiếp người, hắn mới được nếm trải cảm xúc này.
Người nam nhân trước mắt hắn, vì hắn mà sa lầy, cũng vì hắn mà tinh thần vực dậy.
Một thiên tài đất nước lại vì hắn mà lăn lộn đến mức này hắn sao có thể không cảm động, số có thể không yêu thương đây.
Nguyện ý, dĩ nhiên là hắn nguyện ý.
Hắn có thể vì người này đến mạng