Ninh Cảnh Thần vừa làm đồ ăn trong bếp vừa không khỏi cảm khái.
Châu Văn Phương khoẻ thật mà Hoa Thiên Vũ cũng thật mát tay.
Mới hôm qua Văn Phương còn chạy một mạch liên tục mấy ngày đêm từ kinh thành đến đây, vừa đến nơi đã đứng không nổi mà ngã khuỵu.
Thế mà uống qua thang thuốc của Thiên Vũ hôm nay đã khoẻ re.
Sáng nay hắn không mở quán.
Hắn muốn dành thời gian ở bên Văn Phương nhiều hơn.
Hắn biết y không thể ở đây quá lâu.
Cảnh Thần ở trong bếp nấu cho hai người đàn ông của đời hắn những món ăn thật ngon.
Nấu say sưa đến mức có người bước vào từ phía sau mà hắn không hay biết.
Chỉ đến khi bị ôm eo hắn mới giật mình.
“ A Vũ, huynh làm gì thế? Làm ta giật cả mình.”
“ Ngươi đang nấu gì vậy? Thơm quá.”
“ Bí mật.
Mấy món này bảo đảm các huynh chưa ăn bao giờ.”
“ Thời gian ta ở đây lâu như vậy mà ngươi chưa hề nấu những món này.
Hôm nay thì lại nấu.
Ngươi thích Văn Phương hơn ta ư?”
Cảnh Thần bật cười: “ Huynh đang nói lung tung cái gì vậy? Thật không ngờ Hoa Thần y cũng biết làm nũng nha.
Được rồi.
Huynh qua nói chuyện với A Phương đi.
Để yên cho ta làm việc.”
“ Nói suông như vậy thì ta không đi đâu.”
Cảnh Thần đỏ mặt, kéo cổ áo Thiên Vũ xuống hôn một cái chụt lên môi y rồi đẩy y ra ngoài, còn nói: “ Huynh đi đi.
Chừng nào gọi mới được vào.”
Thiên Vũ phá lên cười.
Dễ thương thật đấy!
--------
Văn Phương và Thiên Vũ ngồi bàn bạc với nhau.
Sang năm Châu Văn Phương sẽ tổ chức kì thi khoa cử, và từ giờ thay vì năm năm mới tổ chức thi một lần sẽ rút lại còn ba năm.
Thẩm Minh Hiên đã trở về là một trợ thủ đắc lực.
Văn Phương sẽ giao cho y tuyển lựa từ trong các vị quan trẻ tuổi hiện tại thực sự tài năng để cất nhắc lên những vị trí cao hơn.
Từ giờ cho đến khi Tử Hằng có thể đăng cơ, Văn Phương muốn chuẩn bị thật tốt con đường đi cho nó.
Tính nhanh nhất cũng phải tám năm sau, khi Tử Hằng đủ mười sáu tuổi.
“ Chưa bao giờ ta lại mong Tử Hằng lớn nhanh như thế này.
Ta thực rất muốn được nhanh chóng sống cùng hai người.”
“ Đừng lo lắng quá.
Sắp tới ta sẽ bàn với Thần Thần chuyển đến ở một nơi gần kính thành hơn, điều kiện sống cũng khá hơn.
Ngươi sẽ không phải đi lại vất vả như thế nữa.”
“ Thiên Vũ, ta thực sự ghen tị với ngươi.
Mấy năm này xem như ta giao Tiểu Cảnh cho ngươi.
Nếu hắn mà gầy đi hoặc bị bệnh tật gì thì ta sẽ không tha cho ngươi.”
“ Ngươi không thấy nói chuyện này với người được tôn xưng là Thần y là rất xem thường người đó sao?”
“ Vậy à? Ta lại không cảm thấy thế.”
Giữa lúc hai người này đang đấu mắt căng thẳng thì Cảnh Thần bưng khay thức ăn vào.
Mùi thơm nức mũi khiến cả hai quên sạch bọn họ đang tức giận cái gì, lập tức ngồi vào bàn.
“ Ngươi nấu món gì thế này? Ta chưa nhìn thấy bao giờ.”
“ Huynh chưa thấy là phải thôi.
Những món này ngoài ta ra không ai có thể nấu nha.
Tuy đều là mấy món đơn giản nhưng ngon lắm đó.
Cơm cuộn nè, salad, há cảo chay, mì xào bò cay bảy cấp độ, ...”
“ Được rồi.
Được rồi.
Mấy cái tên món ăn ngươi đọc sao nghe lạ tai quá vậy? Thôi, ăn.
Ăn đi!” vừa nói Thiên Vũ vừa gắp một miếng cơm cuộn cho vào mồm.
Mùi vị thật đặc biệt.
Văn Phương tò mò gắp đũa mì xào ăn thử liền ngay lập tức họ sặc sụa, mặt đỏ gay.
Cảnh Thần vội rót chén nước đưa cho y, bật cười nói: “ Xin lỗi vì không báo trước với huynh cái này phải ăn từ từ.
Huynh không sao chứ?”
“ Ngươi muốn giết người à? Cay chết đi được.”
“ Đây mới cấp độ bốn thôi mà.
Huynh đã không chịu nổi rồi.
A Vũ, huynh ăn thử xem.”
Cảnh Thần mới nói xong câu đã thấy Thiên Vũ gắp đũa mì bỏ vào miệng.
Y mỉm cười gật gù nói: “ Rất ngon.
Rất phù hợp khẩu vị của ta.”
“ Khụ khụ.
Ngươi ...càng ngày ăn cay càng dữ đó.
Ta không làm được.”
“ Vậy thì ăn món khác.
Nào, qua ăn thử gỏi tôm ta làm xem.”
Bữa ăn sau đó diễn ra rất vui.
Đã lâu lắm rồi ba người họ mới có một bữa ăn sum họp như vậy.
Cảnh Thần khi ấy chỉ ước có máy ảnh để lưu giữ khoảng khắc này lại.
------
Từ sau khi Thiên Vũ đến ở thì chiếc giường đơn cũ đã được thay bằng một chiếc giường lớn rắn chắc hơn.
Cái giường mà Thiên Vũ đặt lớn đến mức ba người nằm chung cũng thoải mái, như thể đã tính trước chuyện này vậy.
Tuy rằng Cảnh Thần đã ngủ qua với từng người bọn họ, nhưng đây là lần đầu tiên cả ba ngủ chung, hắn không tránh khỏi bị hồi hộp.
Giờ nếu như hắn vào trong đó rồi phải làm sao đây? Lỡ như hai người kia đều có nhu cầu kia thì hắn phải làm sao?
“ Thì ba người cùng làm chứ sao?” giọng nói của Văn Phương đột ngột vang lên phía sau khiến hắn giật mình.
Mặt đỏ như gấc, hắn mắng: “ Huynh nói lung tung.
Huynh đi vào trong đi.
Mau ngủ đi!”
“ Ngươi chưa vào trong thì sao ta ngủ được.
Nào, đi vào thôi.” Nói xong hắn bế xốc Cảnh Thần lên rồi đi nhanh đến giường
“ Huynh ...huynh làm gì vậy? Mau bỏ ta xuống!”
“ Còn làm gì nữa? Dĩ nhiên là đi ngủ rồi.”
Nguy! Hắn còn chưa chuẩn bị tinh thần bị hai người này làm cùng lúc đâu a.
Bình thường một người cũng đã làm cho hắn mệt đến ngất đi, nếu cả hai cùng làm thì hắn chịu sao thấu? Nhưng hắn có kêu thế nào Văn Phương cũng mặc kệ, ôm hắn ném thẳng lên giường.
Nơi đó Thiên Vũ đang ngồi đọc sách.
Vừa thấy hắn, Thiên Vũ ném cuốn sách lên cái bàn cạnh đó, mỉm cười nói: “ Đến giờ đi ngủ sao Thần Thần cứ bỏ đi đâu thế? Hay là ngươi không muốn ngủ cùng bọn ta?”
“ Nào...nào có.
Nhưng chúng ta ngủ thôi được không? Đừng làm gì khác nữa.”
“ Hả? Ngươi còn muốn chúng ta làm gì khác nữa ư?”
“ Không...!không có.”
“ Nói nhiều vậy làm gì? Cứ làm thôi.”
Văn Phương nói là làm, trực tiếp đè Cảnh Thần xuống rồi nhanh nhẹn lột đồ.
Thiên Vũ còn ở một bên giữ chặt hắn, không cho phản kháng.
Cực kỳ nhanh chóng y phục của Cảnh Thần đã bị lột sạch, không còn mảnh vải che thân.
Cảnh Thần lùi vào góc giường, tay túm chăn che kín người, khoé mắt đỏ bừng nhìn hai nam nhân cao lớn trước mặt bắt đầu cởi y phục.
Cảnh Thần phải thừa nhận thân hình của hai người họ quá đẹp.
Hắn nhìn đến không chớp mắt mà quên luôn tình cảnh hiện tại.
Cho đến lúc Văn Phương nắm cổ chân hắn kéo lại, đồng thời tung chăn đang che thân thể hắn ra, hắn mới bừng tỉnh.
“ Đợi ...đợi đã.
Ta chưa...ưm.”
Cảnh Thần chưa nói xong đã bị Văn Phương dùng miệng bịt chặt.
Cả người Văn Phương áp lên người hắn.
Ngọc hành của y đang cạ vào hai chân hắn khiến hắn giật bắn.
Chưa gì mà cái đó của y đã cứng như vậy rồi, vậy chẳng lẽ là muốn đâm luôn sao?
Văn Phương cắn nhẹ vào cổ Cảnh Thần, chiếc lưỡi lướt từ từ xuống xương quai xanh, vừa hôn lại vừa cắn mấy cái khiến Cảnh Thần ngứa ngáy, không nhịn được khẽ rên rỉ.
Văn Phương hôn khắp người hắn, hôn xuống bụng rồi đến hai cẳng chân hắn.
Gần như nơi nào trên cơ thể hắn cũng bị y lưu lại dấu đỏ.
Nhưng điều lạ là Thiên Vũ chỉ ngồi một bên quan sát từ đầu đến cuối, không hành động gì.
Đôi môi khẽ nhếch lên nở nụ cười như có như không.
Văn Phương đột nhiên kéo Cảnh Thần dậy đặt ngồi