Gần đây khối lượng công việc của Đường Sâm tăng lên rất nhiều.
Trước kia ngoài việc luôn bên cạnh bảo vệ hoàng thượng, hắn phải luôn thu thập thông tin từ những ảnh vệ theo bảo vệ Tam công chúa rồi báo cáo lại cho hoàng thượng hàng ngày.
Cả tháng nay hắn phải gánh thêm việc liên tục báo cáo hành động của một tên tiểu thái giám.
Chuyện này không phải chưa từng xảy ra, bởi trước kia không ít cung nữ, thái giám bị kẻ khác mua chuộc mà làm hại đến công chúa.
Và việc theo dõi đó vốn không tốn quá nhiều thời gian vì bọn người đó sau vài ngày đều bị xử chết.
Nhưng công việc lần này lại không đơn giản như vậy.
Tên thái giám Tiểu Cảnh kia rõ ràng không muốn hại công chúa, thậm chí còn cứu mạng nàng ấy nhưng hoàng thượng lại cứ muốn hắn phải theo dõi y ngày đêm.
Đặc biệt là sau khi Hoa đại phu đến nói với hoàng thượng rằng Tiểu Cảnh muốn tự mình trả tiền sửa bộ vũ y đó.
Hoàng thượng liền yêu cầu hắn phải theo dõi Tiểu Cảnh thật sát sao.
Bản thân hắn cũng rất tò mò muốn biết một tiểu thái giám không chút địa vị nào như y sẽ làm thế nào để chỉ trong vài tháng kiếm được cả trăm lạng bạc.
Hắn phải công nhận tiểu thái giám này rất thông minh, cũng rất thú vị.
Mấy ảnh vệ mà hắn cắt cử đi theo dõi Tiểu Cảnh đều có vẻ rất thích y.
Y thông minh, chăm chỉ, luôn hoà đồng, vui vẻ với tất cả mọi người.
Đường Sâm cũng mấy lần đích thân đến xem y.
Lúc ấy trong đầu hắn chợt nghĩ giá như Tiểu Cảnh có thể ở bên cạnh hoàng thượng giống như Tiểu Thành Tử chắc hẳn sẽ giúp tâm trạng của người thư thả hơn nhiều.
Hoàng thượng trước giờ đều lo xử lý việc chính sự đã đủ bận rộn rồi, lại suốt ngày lo cho muội muội có chịu ủy khuất không, thời gian rảnh rỗi lại càng không nhiều.
Nếu có Tiểu Cảnh ở bên cạnh, tin rằng hoàng thượng sẽ mở lòng ra, cũng cười nhiều hơn.
Đường Sâm mới nhận được thư của ảnh vệ báo về hành động của Tiểu Cảnh ngày hôm nay.
Hắn đang tính đi báo cáo cho hoàng thượng thì bắt gặp một thiếu niên tầm mười bốn, mười lăm tuổi, mặc một chiếc áo dài màu xám, kiểu dáng khá giống một đại phu.
Đường Sâm mỉm cười bước tới chắn trước đường đi của thiếu niên đó.
Cậu ta ngẩng đầu nhìn Đường Sâm, lạnh lùng nói: “ Ngươi tránh qua một bên.”
“ Tiểu Viễn a, lâu rồi không gặp sao ngươi nỡ đổi xử lạnh lùng với ta như vậy?”
“ Huynh muốn nói gì thì nói nhanh lên.
Ta còn phải mang thuốc cho sư phụ.”
“ Hả? Mang thuốc? Hoa đại phu bị bệnh sao?”
“ Không.
Là thuốc sư phụ mới điều chế.
Ta mang đến cho sư phụ kiểm tra lại.”
Đường Sâm khẽ thở dài.
Ở trong cung rồi còn điều chế thuốc nữa à?
“ Huynh hỏi xong chưa?” thiếu niên nhăn mày khó chịu
“ Được được.
Nhưng ta có thể đi cùng ngươi một đoạn được không? Lâu rồi không gặp ta có vài chuyện ta muốn nói với ngươi.”
Thiếu niên nhìn Đường Sâm một lúc rồi gật đầu.
Y liền vui vẻ tránh sang một bên nhường đường, sau đó nghiễm nhiên sóng vai đi bên cạnh.
Người mà Đường Sâm gọi Tiểu Viễn này tên đầy đủ là Khúc Viễn, là đệ tử duy nhất của Hoa Thiên Vũ, vị trí mà hàng trăm người mơ ước nhưng không được.
Tài năng của Thiên Vũ là điều mà tất cả mọi người đều công nhận nhưng y trước giờ chưa từng thu nhận đệ tử.
Cách đây năm năm, khi đi qua một thôn làng bị dịch bệnh hoành hành, Thiên Vũ đã ở lại chữa trị cho người dân ở đó một thời gian.
Khúc Viễn khi đó là một cậu nhóc mười tuổi ốm yếu, nhỏ gầy.
Cha mẹ cậu đều qua đời do dịch bệnh, bản thân cậu bị nhiễm phong hàn nặng may được Thiên Vũ kịp thời cứu mạng.
Kể từ đó Khúc Viễn bám dính lấy Thiên Vũ muốn được làm trâu ngựa báo đáp.
Thấy cậu nhóc mồ côi có hứng thú với y thuật, cũng không còn người thân, Thiên Vũ quyết định nhận Khúc Viễn làm đệ tử giữ bên cạnh mình.
Theo học sư phụ năm năm, Khúc Viễn bây giờ đã có thể tự mình chẩn trị những căn bệnh thông thường.
Thiên Vũ cũng thường khen y có thiên phú.
Khúc Viễn vốn không phải là người lạnh lùng như vậy.
Nó chỉ sống nội tâm và không quá thích nói chuyện.
Nhưng Đường Sâm cảm thấy đối với mình Khúc Viễn luôn giữ khoảng cách, rất khó gần và lạnh lùng, chỉ riêng với hắn mới thế.
Chuyện này bắt nguồn từ hiểu lầm đáng tiếc cách đây ba năm.
Lúc ấy hoàng thượng đi vi hành thì bị thích sát.
Đường Sâm vì chặn đường bọn thích khách cho hoàng thượng chạy trốn, bản thân cũng bị thương không nhẹ.
Hai người từ đó mất dấu.
Châu Văn Phương sau đó được Hoa Thiên Vũ đi ngang qua cứu giúp, còn Đường Sâm thì trốn vào một ngôi làng nhỏ và được người ở đó cứu.
Sau khi vết thương bình phục được một chút, hắn liền ngay lập tức đi tìm hoàng thượng.
Trên đường đi thì tình cờ nhìn thấy một gã thanh niên đang bắt nạt một nữ hài nhỏ nhắn.
Cô bé này trông chưa đến mười tuổi, dáng người nhỏ nhắn, hơi gầy, trên vai đeo một cái gùi lớn.
Dù trên mặt có dính vết bẩn nhưng vẫn có thể nhận ra đó là một cô bé rất dễ thương.
Gã thanh niên kia định dụ dỗ cô bé đi với mình nhưng bị cô bé từ chối thẳng thừng.
Hắn tức giận nắm lấy tay cô rồi lôi đi liền bị chặn lại.
“ Ngươi là ai? Bỏ tay ra!” gã lườm mắt nhìn tên thanh niên nhìn có vẻ ít tuổi hơn gã đang cản trở mình
“ Ngươi buông tay cô bé ra trước đã!”
“ Không phải việc của ngươi.
Bỏ ra không ta đánh cả ngươi.”
“ Đánh thử đi.”
Gã kia vung tay định đấm Đường Sâm nhưng bị hắn cản lại rất dễ dàng, rồi chỉ một hành động xoay cánh tay đơn giản đã áp chế thành công gã bi.ến thái này xuống nền đất.
Đường Sâm lườm mắt, trầm giọng nói: “ Cút ngay!”
Gã thanh niên sợ hãi bỏ chạy thục mạng.
Giải quyết xong phiền phức Đường Sâm phủi tay đứng dậy.
Hắn quay sang dịu dàng hỏi cô nhóc: “ Tiểu nha đầu có bị thương không?”
“ Ta ...” cô gái nhỏ bước lùi lại, tay nắm chặt gùi thuốc của mình.
“ Đừng sợ.
Ca ca sẽ không hại muội.
Gã kia bị ca ca doạ sợ rồi, sẽ không dám đụng đến muội nữa đâu.”
“ Cảm ơn.
Nhưng ...nhưng ta không phải muội muội.”
Đường Sâm hơi sững lại.
Hắn dùng danh xưng thân mật này làm quen được với bao thiếu nữ.
Hắn nghĩ con gái thì ai cũng thích được một mỹ nam tự xưng ca ca, gọi muội muội với mình chứ.
Cô nhóc này lẽ nào còn đề phòng hắn?
“ Không thích gọi muội chứ muốn gọi là gì nào, tiểu nha đầu?”
“ Không phải nha đầu.
Ta là nam tử.”
Đường Sâm chết sững người.
Dễ thương như vậy mà không phải nữ nhân à? Hắn không tin được.
Hắn còn muốn kiểm tra thì tiểu nha đầu đã vội chạy mất.
Sau đó hắn hỏi thăm biết được hoàng thượng đang điều trị tại nhà của Hoa Thiên Vũ.
Tình cờ làm sao tiểu nha đầu là đồ đệ của Thiên Vũ tên là Khúc Viễn.
Thế là Đường Sâm ở lại đó luôn, nhân tiện trị thương cho dứt điểm.
Hắn và Khúc Viễn gặp nhau hàng ngày.
Hắn thường trêu chọc Khúc Viễn và đối xử với y như đối với nữ nhân khiến Khúc Viễn vô cùng khó chịu.
Mãi đến khi Thiên Vũ chứng thực thân phận nam nhi của Khúc Viễn, hắn mới chịu tin là hắn nhầm lẫn thật.
“ Đáng tiếc quá.
Gương mặt đẹp như thế mà lại là nam nhân.”
“ Ta là nam nhân thì sao chứ?”
“ Thế thì ta không thể cưới ngươi làm thê tử được chứ sao?”
Khúc Viễn đỏ bừng mặt, giận dữ vung tay tát Đường Sâm một cái.
Từ lần đó về sau Khúc Viễn đối với Đường Sâm đều có vẻ lạnh lùng và khó chịu như vậy.
Nhớ lại chuyện đó Đường Sâm lại lắc đầu.
Hắn nói câu đó vừa đùa cũng vừa thật lòng.
Khúc Viễn có vẻ ngoài dễ thương, đáng yêu như vậy.
Đôi mắt đen to tròn sáng trong như ngọc, khuôn miệng nhỏ nhắn hồng hồng, bất cứ ai nhìn vào cũng tưởng y là một tiểu cô nương.
Ngay cả bây giờ, cho dù Khúc Viễn đã cao hơn, có dáng dấp nam tử hơn một chút, cũng mặc đồ ngắn gọn ôm sát giống nam nhân, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy giống nữ cải nam trang.
Lúc hắn lần đầu nhìn thấy Khúc Viễn đã nghĩ tiểu nha đầu này thật dễ thương, lớn lên hẳn sẽ trở thành một tiểu mỹ nhân mê người.
Đến lúc đó nếu nàng chưa có người trong lòng thì hắn sẽ hỏi cưới nàng.
Ai mà ngờ được người ta lại là nam nhân chứ.
Ngày đó hắn buột miệng nói ra suy nghĩ của mình cảm thấy rất hối hận.
Giờ Khúc Viễn luôn có tâm trạng đề phòng khi gặp hắn.
Đúng là tự tạo nghiệt mà.
“ Nghe nói lần này Hoa đại phu định ở đây lâu dài?”
“ Đúng là sư