“ Ngươi có biết tên của ta trong giang hồ còn có danh tự nào khác không?”
Biết chứ.
Cái tên Hoa Thiên Vũ trong giới giang hồ ngoài cái danh Thần y nổi tiếng, còn có một danh tự khác cũng vang danh không kém nhưng không phải ai cũng biết: Quỷ Đa Diện.
Mười năm trước, trên giang hồ từng xuất một nhân vật rất giỏi dùng độc.
Chỉ cần cung cấp đủ tiền mà y thấy hài lòng, bất kể loại độc thế nào y đều có thể điều chế ra.
Dĩ nhiên đi kèm với nó cũng phải thoả được một vài điều kiện của y.
Có tên là Quỷ Đa Diện là vì y lúc nào cũng mang mặt nạ mỗi lần xuất hiện, và không có lần nào trùng với lần nào.
Y thường xuyên mặc đồ đen, che giấu giọng nói thực, không bao giờ ở lại một nơi nào quá lâu.
Không một ai biết được thân phận thực sự của y, ngoại trừ Châu Văn Phương và đồ đệ Khúc Viễn.
Nhưng hai năm trước, Quỷ Đa Diện đột nhiên biến mất khỏi giang hồ, cho đến giờ chưa từng xuất hiện trở lại.
Cảnh Thần liếc nhìn Hoa Thiên Vũ lần nữa.
Nếu không phải biết trước điều này hắn có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng ra được người trước mặt và Quỷ Đa Diện là cùng một người.
“ Không phải là Thần y sao? Chẳng lẽ còn một cái tên nào khác?”
“ Có đấy.
Ngươi có muốn biết không?”
Cảnh Thần ngay lập tức xua tay: “ Không cần đâu.
Ngài có nói nô tài cũng không biết.
Nô tài đâu có hiểu những chuyện trong giang hồ chứ.
Chúng ta vẫn nên nhanh chóng đến xưởng đúc đồng đi.
Còn nhiều thứ khác phải mua nữa.”
Thiên Vũ hơi mất hứng.
Hắn không nói chơi.
Hắn có dự định sẽ nói cho Tiểu Cảnh biết danh tự Quỷ Đa Diện kia của hắn để xem tiểu thái giám ranh ma này sẽ có biểu hiện thế nào.
Vậy mà ...Thiên Vũ phì cười.
Tiểu Cảnh nói không sai.
Hắn vẫn là nên bớt trêu chọc y lại, không lại dọa y sợ chạy mất thì còn gì thú vị nữa.
“ Ngươi đừng gọi ta là Hoa đại phu, cũng đừng xưng nô tài nữa.
Chúng ta đang ở ngoài hoàng cung, cứ gọi như vậy dễ gây chú ý.”
“ Vâỵ ngài muốn ...tại hạ gọi là gì?”
“ Gọi tên được rồi.”
Hoa Thiên Vũ còn đang nghĩ chắc mẩm Tiểu Cảnh nghe xong sẽ hoảng sợ từ chối, rồi nói rằng thân phận hai người quá khác biệt, không thể gọi thẳng tên như thế được.
Nhưng hắn sai rồi.
Ai thì có thể nhưng kẻ trước mặt hắn thì không.
“ Vậy ta gọi là Thiên Vũ huynh nhé.
Dù sao ngài cũng lớn tuổi hơn ta.”
Thiên Vũ sững người.
Tên này cũng quá bạo dạn rồi đi.
“ Sao vậy? Không phải ngài muốn ta gọi tên ngài sao? Hay đổi ý rồi?”
“ À, không.
Gọi như vậy là được.
Thế ngươi muốn ta gọi ngươi là gì? Vẫn là Tiểu Cảnh như thường hay cái gì nghe kêu hơn?”
“ Gọi Cảnh Thần đi.” hắn đột nhiên nhỏ giọng, đầu hơi cúi xuống.
Hai mắt như phủ lên một tầng sương mờ cố tình che giấu đi tâm tư.
Hắn ngẩng đầu, nói lại lần nữa, rất dõng dạc: “ Ta tên Ninh Cảnh Thần.”
Thiên Vũ nhìn Cảnh Thần như thế nghĩ là y nhớ nhà.
Theo như hắn biết thái giám sau khi vào cung sẽ không được sử dụng tên thật của mình nữa.
Tên của họ đều là do chủ tử ban cho và họ phải dùng nó đến khi nào có thể rời khỏi hoàng cung.
Hắn rất cảm thông với tâm tình này của y.
“ Được.
Cảnh Thần.”
Những giọt nước mắt vô thức rơi xuống.
Đã bao lâu rồi hắn mới lại được nghe người khác gọi hắn bằng cái tên đó? Khi chân ướt chân ráo đặt chân lên thế giới lạ lẫm này, thật may cho hắn là nhân vật mà hắn xuyên vào trong tên cũng có một chữ “ Cảnh” mới khiến hắn đỡ chạnh lòng.
Hắn vẫn luôn nghĩ mông lung không biết đến bao giờ hắn mới được dùng tên thật của mình đường hoàng mà sống.
Hắn lập nên kế hoạch rời khỏi hoàng cung cũng vì mong muốn này.
Thật không ngờ hắn lại được dùng cái tên này sớm như vậy.
Tuy rằng chỉ đơn thuần là dùng để nói chuyện cũng khiến hắn rất cảm động.
Nhìn thấy Cảnh Thần rơi nước mắt, không hiểu sao trong lòng Thiên Vũ cảm thấy rất không vui.
Có lẽ vì lâu nay luôn thấy y vui cười, mạnh mẽ không e sợ bất kì ai, đột nhiên lại có gương mặt buồn bã thế này khiến hắn thấy không quen.
Hắn không muốn y khi ở bên cạnh hắn có vẻ mặt buồn khổ như thế.
“ Ninh Cảnh Thần? Cái tên hay đấy.
Nếu ngươi thích từ giờ ta sẽ luôn gọi ngươi bằng cái tên đó.”
“ Ấy đừng.
Huynh cứ nên gọi là Tiểu Cảnh như cũ đi, tránh gây chú ý quá nhiều.
Ta đã gặp đủ phiền phức rổi.”.
Thiên Vũ bật cười.
Văn Phương mà nghe được câu này hẳn sẽ tức điên lên cho coi.
Cả hai đến xưởng đúc đồng.
Cảnh Thần đặt làm một trăm thanh đồng mỏng được mài bóng loáng đến có thể soi gương.
Hắn đặt trước hai mươi lạng.
Sau ba ngày toàn bộ chỗ thanh đồng làm xong đều sẽ chuyển hết vào Cung Mình Nguyệt.
Sau đó hai người cùng ra chợ.
Cảnh Thần đi lượn rất nhiều gian hàng bán đồ trang sức tự làm mua rất nhiều hột cườm và đá nhỏ đủ màu sắc.
“ Cảnh Thần muốn làm cái gì mà lại mua nhiều đồng và hột cườm thế kia?”
“ Bí mật.
Giờ chưa nói cho huynh biết được.
Đợi khi nào ta chuẩn bị xong hết sẽ cho huynh xem.”
“ Rồi, không nói thì thôi.
Từ hôm đó đến giờ hai vị kia có tìm ngươi không?”
“ Hoàng thượng cho truy lùng kẻ đốt Phòng chứa đồ rầm rộ như thế, hai bà đó lo bảo vệ mình còn chưa xong hơi sức đâu mà đi tìm ta.
Nhưng ta nghĩ sau khi nghe tin đã bị phạt đánh hai bả đó chắc không nghĩ ngờ gì ta nữa đâu.”
“ Ngươi đúng là kì lạ.
Ta chưa từng thấy tên thái giám nào bạo gan như ngươi.
Ngay cả hoàng thượng mà ngươi cũng trêu vào được.”
“ Huynh nói sai rồi.
Sao ta dám trêu vào hắn.
Ta có bị ngốc đâu.
Là hắn cứ năm lần bảy lượt bắt nạt ta.
Ta không phản kháng chẳng lẽ cứ đứng yên đó mặc cho hắn muốn làm gì thì làm à? Thái giám thì không phải là người sao?”
Thiên Vũ sờ cằm suy nghĩ.
Cảnh Thần dĩ nhiên không nói sai nhưng mấy ai dám đứng lên phản kháng như y.
Nếu có chỉ sợ đã bị chém chết từ lâu rồi.
Mà nói vậy thì tại sao người như y vẫn còn sống được đến giờ nhỉ?
“ Trước kia ngươi ở trong cung của Lệ phi cũng sống thẳng thắn như thế này sao?”
Cảnh Thần chột dạ.
Người hầu hạ Lệ phi một năm trước không phải hắn.
Hắn chỉ mới đến thế giới này hơn một tháng nay thôi.
Tiểu Cảnh và Cảnh Thần, tính cách chắc chắn là khác hẳn nhau.
Nếu ai tìm hiểu kỹ đều có thể phát hiện ra.
Giờ Thiên Vũ hỏi như thế này hẳn phải trả lời như thế nào?
-------
Ngày hôm nay Cung Minh Nguyệt đón hai vị khách rất đặc biệt.
Đó là hai nàng công chúa xinh đẹp có khuôn mặt có những đường nét khá giống với Hiểu Nguyệt.
Nói đặc biệt là bởi vì một trong hai nàng là người rất hiếm khi chủ động đến đây.
Đại công chúa Châu Viên Tuyết với Tam công chúa Hiểu Nguyệt quan hệ không được gọi là thân thiết.
Bình thường một năm họ chỉ gặp nhau có vài lần mỗi dịp lễ tết hoặc hội họp bắt buộc phải có mặt.
Mà gặp nhau thì cũng chỉ nói chuyện xã giao mấy câu rồi thôi.
Hiểu Nguyệt cũng từng thử thân cận với đại tỷ nhưng đều bị nàng ấy lạnh lùng tránh đi.
Nghĩ rằng đại tỷ không thích mình nên Hiểu Nguyệt cũng không dám đến gần sợ sẽ làm đại tỷ tức giận.
Hôm nay lại thấy nàng ta chủ động đến đây, Hiểu Nguyệt rất vui.
Nàng sai người làm điểm tâm mà Viên Tuyết thích ăn đem lên.
Người thứ hai là Nhị công chúa Châu Mộc Văn.
Nàng ta với Hiểu Nguyệt bằng tuổi, ra đời chỉ cách nhau có mấy ngày nên lúc nhỏ chơi cũng khá thân.
Nhưng vì Mộc Văn quá nghịch ngợm, còn Hiểu Nguyệt khi đó thân thể yếu ớt hay ốm đau nên Văn Phương không cho phép Mộc Văn đến tìm Hiểu Nguyệt chơi nữa.
Sau đó mẫu thân của Mộc Văn nói xấu Hiểu Nguyệt khiến mối quan hệ của cả hai càng thêm tồi tệ.
Mãi đến sau này nàng mới hiểu được con người của Hiểu Nguyệt nên tình bạn của hai người một lần nữa thắt chặt.
Cách đây mấy tháng, Mộc Văn rủ rê Hiểu Nguyệt trốn vào trường săn xem Chính Phong thi săn với những thế tử, hoàng tử khác, hại Hiểu Nguyệt xém chút nữa bị tên bay lạc bắn trúng.
Hoàng thượng biết được cấm cung nàng ta suốt ba tháng.
Sinh thần Thái hậu vừa rồi mới được Thái hậu xin cho ra sớm vài ngày.
Bước vào Cung Minh Nguyệt, đập vào mắt bọn họ là những con hạc giấy được treo khắp nơi với đủ loại màu sâc.
Mộc Văn thích thú cầm từng con hạc lên ngắm nghía, thậm chí còn có ý muốn mở con hạc ra xem nó được gấp như thế nào nhưng sợ làm hỏng thì tiếc quá, thế là thôi.
Viên Tuyết thì ngược lại.
Nàng chỉ ngồi xuống ghế bình thản uống trà nhưng ánh mắt rõ ràng cứ lén nhìn những con hạc giấy kia.
Hiểu Nguyệt nén cười mang đến hai cái chén sứ nhỏ đặt trên bàn.
Nói là chén nhỏ nhưng đế của nó