Phía sau khuôn viên bệnh viện có một cái hồ nhỏ, trên hồ còn có thêm một cái cầu bắc ngang.
Từ Ân chậm rãi dạo quanh hồ nước, ánh mắt trầm ngâm lặng nhìn lá sen nổi trên mặt hồ, trong phút chốc trong đôi mắt hoa đào ánh lên ý vị yên bình cùng khoảng lặng trống rỗng.
Mơ hồ dạo quanh nơi này một vòng. Tiết trời có chút lạnh, mà nơi này lại khá xa khuôn viên phòng bệnh, hiện tại cũng không có mấy ai ghé đến nơi này.
Mặt hồ phảng phất sương mây lạnh giá, tĩnh lặng vô biên.
Từ Ân đang đợi, đợi khoảnh khắc Mạc Huệ Linh gặp được Bạch Tường Hy. Đợi khoảnh khắc Bạch Tường Hy phát hiện ra Thượng Quân Cửu và một nữ nhân khác giống mình như đúc ở cạnh nhau.
Đứng bên hồ sen, lặng lẽ ngắm nhìn mặt nước tĩnh lặng. Phút chốc từ xa truyền đến tiếng bước chân loạn xạ, cùng với tiếng thở tắt từng hồi là thanh âm nấc lên từng đoạn.
Từ Ân chậm rãi nâng mi lên nhìn đến phía góc hành lang bên kia, nữ nhân trên tay băng vết thương lớn điên cuồng chạy đến phía trước, một tay của nữ nhân đưa lên che đi gương mặt đã nhoè đi nước mắt.
Bạch Tường Hy trong bộ đầm xuông thắt nơ trắng chạy về phía trước, nơi hướng tới vừa vặn là hướng của Từ Ân.
Từ Ân hơi nghiêng đầu về sau, ánh mắt trong giây lát rơi trên người Bạch Tường Hy, cuối cùng cô cụp mắt tựa như không nhìn thấy người kia đang chạy về phía bên này.
Bước chân cô lùi về sau một bước, Bạch Tường Hy chạy qua, cô ta không kịp nhìn rõ, cũng không kịp dừng, cuối cùng cứ như vậy xô vào một thứ gì đó.
“ A—– ”
Thanh âm thất thanh ngắn ngủi vang lên.
Thân thể cô bị người khác đụng vào, trong phút chốc mất thăng bằng trượt chân lại cứ như vậy rơi xuống làn nước lạnh.
Bạch Tường Hy bị đụng, cả người loạng choạng lùi về sau, cuối cùng theo quán tính ngã xuống đất, cánh tay được băng bó cẩn thận bị ma sát với mặt gạch đã vương lên chút đất.
Người nọ rơi xuống nước, cầu đá cách mặt nước không cao, nước văng từ mặt hồ lên, văng tung tóe một đoạn khoảng không, vương lên đầm trắng của Bạch Tường Hy.
Từ Ân chìm xuống đáy hồ, chới với trong làn nước lạnh nhưng không thành. Hô hấp khó khăn, mấy lần ngoi lên ngoi xuống đã ngớp không ít nước, thanh âm thất thanh của cô càng lúc càng nhẹ: “ Cứu... Cứu tôi... Tôi không biết bơi... Cứ tôi... ”
Khi Bạch Tường Hy lấy lại được bình tĩnh mới phát hiện mình lỡ khiến một người rơi xuống hồ nước. Cô ta không quản lảnh, cởt giày cao gót, sau đó lập tức nhảy xuống hồ sen.
“ Bạch Tường Hy! ”
Phía sau vang lên thanh âm của nam nhân, lúc Thượng Quan Cửu đến thì Bạch Tường Hy đã định nhảy xuống cứu người.
Tay của Bạch Tường Hy bị Thượng Quan Cửu chuẩn xác bắt lại, sắc mặt hắn càng lúc càng trầm xuống, thanh âm lạnh lẽo thét lên: “ Em định làm gì? ”
“ Buông tôi ra! ” Bạch Tường Hy muốn hất tay Thượng Quan Cửu ra nhưng cuối cùng không thành, vành mắt cô ta hằn lên lệ đỏ, rơi vào mắt hắn lại trở thành nữ nhân ngốc nghếch muốn tìm đường tự tử.
Cánh tay Từ Ân càng lúc càng mất đi phi lượng, cuối cùng gắng sức dơ lên phía trên cầu đến sự cứu giúp cuối cùng. Cả người dần dần chìm xuống nước lạnh, nước bao vây thân thể, từng chút, từng chút rút cạn sức chống cự của cô, không cam lòng đắm người vào nước lạnh trong bất lực.
Bạch Tường Hy cuối cùng cũng dứt tay ra khỏi người Thượng Quan Cửu được, cô ta nhanh chóng nhảy xuống dưới hồ. Mà Thượng Quan Cửu lúc này mới nhận ra dưới hồ còn có một người khác.
Thời điểm Bạch Tường Hy nhảy xuống, Thượng Quan Cửu cũng nhảy xuống theo.
Lúc Từ Ân được người đưa lên, cả cơ thể cô đã bắt đầu tái nhợt, hô hấp càng lúc càng kém, lập tức