Vén màn bức rèm hoa lệ, bên cạnh bức tường lạnh có hai sinh mệnh, một đang thoi thóp, một đang tĩnh lặng vô biên.
Tần Viễn đứng cách cánh cửa đó không xa, hắn ngước mắt nhìn đèn phòng phẫu thuật đỏ thẵm vẫn đang sáng, nhất thời trong tâm khơi dậy cỗ lực lượng lặng lẽ thâm nhập vào trái tim.
Nhưng mà hắn hiện tại không có bất kỳ cảm xúc gì.
Không có lo lắng, cũng không có nôn nao, ngay thời khắc này mọi thứ lại trở nên sinh động hơn bất kỳ thời khắc nào song mọi sự trong mắt hắn đã dần trở nên mơ hồ, hư ảo đến không dám với tay.
Chỉ sợ hắn làm một cử động nhỏ thôi, tất cả sẽ biết mất ngay trước mắt hắn.
Đèn trong phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt, cửa lớn bị người mở ra, từ bên trong vị bác sĩ đã quá tuổi bốn mươi bước ra ngoài, sắc mặt ngày càng trầm lặng.
Bạch Tường Hy thấy bác sĩ đã ra, vội vội vàng vàng xốc người đứng dậy, đi đến bên Tần Diệp Dư, giọng nói lo lắng: “ Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi? ”
Trong mắt Tần Diệp Dư có chút sát khí nhưng mau chóng được bà thu hồi lại, chầm chậm tháo khẩu trang y tế xuống, bà theo thói quen nhét tay vào túi áo blouse.
“ Sức khỏe có chút đáng ngại, cần tĩnh dưỡng thêm. ”
Dứt lời, Tần Diệp Dư lập tức lướt ngang qua người Bạch Tường Hy, cũng trực tiếp lướt ngang qua người Tần Viễn.
Lúc đi ngang qua người hắn, bà thả chậm bước chân, giọng nói vừa đủ cho Tần Viễn nghe thấy, trong thanh âm càng lúc càng lạnh lẽo: “ Đi với dì. ”
Tần Diệp Dư lướt ngang qua người hắn, mà hắn tựa như không có mấy bận tâm đến lời nói của Tần Diệp Dư, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn vào cánh cửa phòng phẫu thuật như trông chờ điều gì đó.
Không lâu sau cửa phòng phẫu thuật lần nữa mở ra, vài y tá cùng bác sĩ đẩy giường bệnh ra bên ngoài, thậm chí bên trên còn có một bình dịch truyền nước cùng máy trợ hô hấp.
Y tá đẩy giường bệnh lướt ngang qua người hắn. Người nọ nằm trên giường bệnh gương mặt càng lúc càng nhợt nhạt, trong thời không rất khẽ, nhịp thở của cô ấy càng lúc càng nhẹ đi, tựa như bất kể lúc nào cũng có thể biến mất khỏi thế gian.
Không một tiếng động rời khỏi thế giới này.
Tần Viễn nhìn theo bóng dáng những người nọ đẩy giường bệnh đi càng lúc càng xa mình, cuối cùng bọn họ khuất bóng phía góc khuất nơi hành lang.
Nơi này hiện tại chỉ còn lại hắn cùng nữ nhân lạ lẫm không quen biết.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo dừng lại trên người Bạch Tường Hy, cô ta vốn muốn đi theo phía sau giường bệnh nhưng cuối cùng lại bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn doạ cho chết người tại chỗ.
Bạch Tường Hy nắm chặt lấy góc váy, thành khẩn cúi đầu, trong mắt hoen lên lệ đỏ, thanh âm đứt quãng: “ Tôi xin lỗi... Tôi thực sự xin lỗi... Tiền... Tiền viện