Tô Yên có buổi quay phim cổ trang vào cuối tuần, vừa vặn có một vài ngày được nghỉ sớm.
Theo như ước hẹn lần trước với Tần Viễn, Tô Yên rời đi từ đoàn phim.
Ngồi trên xe quản lý, xe chậm rãi lăn bánh cuối cùng dừng chân tại trước một siêu thị kiểu mẫu nhỏ.
Bước xuống đường lớn, lúc này trên người Tô Yên không mặc những đồ gây quá nhiều sự chú ý, chỉ đơn giản mặc bộ đồ thể thao thoải mái, lúc bước vào siêu thị nhỏ bên đường cũng không gây nhiều sự chú ý.
Tô Yên không mua nhiều đồ, một ít đồ tươi cùng rau củ. Đoán chừng nhà Tần Viễn cũng không có mấy thứ rau củ tươi này, Tô Yên đặc biệt mua nhiều hơn một chút, định làm một nồi lẩu đơn giản.
Sắc trời vẫn còn sớm, thời điểm Tô Yên lên xe của quản lý, chuẩn bị đi đến biệt thự của Tần Viễn cũng chỉ tầm xế chiều ba bốn giờ.
...
Từ Ân khoác áo đơn trên người, ánh tà dương vương trên mi mắt hoạ xuống dáng vẻ xinh đẹp từ đôi mắt hoa đào.
Tiết trời có chút trở lạnh, lại có chút gió, Từ Ân đứng bên ngoài hồi lâu, đợi dì Trương giúp mình sắp xếp chút đồ dùng cá nhân trong bệnh viện vào trong xe, sau đó nhìn bà cười một cái. Vẫy tay tạm biệt với Tần Diệp Dư, cuối cùng từ từ lên xe rời đi.
Ngồi trên ghế lái phụ, Từ Ân trầm ngắm nhìn cây anh thảo đã bắt đầu đơm những nụ hoa đầu tiên. Dưới ánh dương, sức sống của anh thảo lại thêm phần rực rỡ, nhưng người người đều biết, anh thảo đẹp nhất là vào buổi đêm giá rét.
Lúc còn ở bệnh viện, bản thân đã uống không ít thuốc. Cho dù Tần Diệp Dư không nói rõ nguyên thân bị bệnh gì nhưng Từ Ân đủ hiểu rằng thời gian cô có thể nán lại thế giới này đã không còn nhiều.
Không phải vì hệ thống yêu cầu, mà vì Từ Ân đã dự định trước như thế.
Đường từ bệnh viện trở về biệt thự không tính là gần cũng chẳng tính là xa. Ngồi xe hơn ba mươi phút cuối cùng cũng đến nơi.
Nhưng nơi này vốn không có ai lui tới, hiện tại cách cổng không xa còn đậu thêm một chiếc xe bốn bánh, những người trong nghành như nguyên chủ đều hiểu đây là xe công ty cấp chuyên dụng cho những diễn viên hạng A.
Từ Ân nhắc nhở tài xế dừng ở nơi cách đó một đoạn, nói bác tài cùng dì Trương cứ trở về trước, cô muốn ở ngoài này đợi Tần Viễn trở về.
Dì Trương dẫu có không nỡ nhưng bà khuyên không nổi cô, cuối cùng cũng chỉ có thể cùng bác tài trở về biệt thự trước để thu dọn.
Vạt áo nhung mỏng theo đợt gió nọ rơi bên bả vai, Từ Ân chậm rãi vén lọn tóc mai lên vành tai. Cất từng bước đến bên ghế gỗ đặt bên cây cổ thụ, ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt dõi theo bóng dáng chiếc xe đã dần khuất sau cung đường dài.
Hiện tại Tần Viễn đã ở nhà.
Từ Ân đương nhiên biết điều này.
Dì Trương cùng bác tài trở về biệt thự trước, đoạn đường từ cổng vào đến nhà chính cũng khá xa, đi xe mất một khoảng thời gian.
Lúc dì Trương bước xuống lại có chút bất ngờ.
Cửa lớn được người mở,