Sau này cô ấy cũng chỉ muốn trải qua những ngày tháng bình yên như vậy. Lam Từ Ân đã từng muốn níu kéo, nhưng cô ấy lại không muốn làm oán phụ trong cuộc đời của bất kỳ ai.
Ái tình là đứa trẻ dễ dụ dỗ, cũng rất dễ rời đi. Nhưng có những chuyện, nói một lời đối tốt, liền sẽ thành hiện thực.
Lời của trăng bạc chìm vào mây khói, cho đến khi muốn níu giữ lại chút ngày ấm áp mong manh cũng đã là không thành.
Ánh mắt Từ Ân chầm chậm ngắm nhìn chiếc bánh sinh nhật nọ đã bị người thổi tắt nến, sau đó cô từng chút, từng chút một đem hai mươi chín cây nến kia gỡ khỏi mặt bánh.
Chiếc bánh xinh đẹp đã đầy những lỗ hổng li ti, mà nó lại tựa như trái tim chằng chịt vết đâm tàn nhẫn của thời gian.
Tần Viễn đã thực sự chịu không nổi nữa.
Nhìn người nọ từng chút từng chút một đắm chìm vào trong giấc mộng xa lạ, rõ ràng nụ cười của cô ấy chân thực đến vậy, trong mắt Tần Viễn lại biến thành nỗi oan khuất mãnh liệt không thể nào che dấu được.
Hắn muốn tiến lên một bước, muốn kéo người kia trở về hiện thực nhưng nhất thời, Tần Viễn không có đủ can đảm.
Có loài hoa lạ chỉ nở vào buổi đêm, chỉ cần một chút ánh sáng ấm áp của mặt trời thôi nó cũng sẽ không chịu đựng được mà héo tàn.
Hiện tại, Lam Từ Ân đã không khác gì loài hoa ấy. Một chút dịu dàng ấm áp của Tần Viễn thôi cũng sẽ khiến cô ấy không chịu tải được hồi ức xưa cũ, cuối cùng cho dù có cam tâm hay không, kết quả cũng chỉ có một.
Nhưng mà Lam Từ Ân, đã sớm không còn là người của trước kia nữa.
Cô ấy đã từng vì hắn đứng trên thương trường, dùng đủ loại thủ đoạn có trắng có đen lật đổ từng người. Cũng có, một Lam Từ Ân vĩnh viễn sẽ dùng sự lãnh đạm cùng bình tĩnh của mình giải quyết từng việc một.
Người từng vì hắn chạy một chốn quan, băng qua dòng người, băng qua đường đời, muốn ở cạnh hắn, cùng hắn đồng hành, cô ấy cũng đã từng muốn vì hắn muốn trải xuống tất thảy những chuyện tốt đẹp nhất trong tương lai, bây giờ chỉ còn lại tháng năm ròng rã không có lối về.
Từ Ân di rời ánh mắt đến cánh cửa sổ. Ánh sáng trên đường phố nửa đêm về sáng vẫn rực rỡ chói mắt là thế, nhưng Lam Từ Ân chưa từng thích nơi này.
Màn đêm lắng sâu, thành phố sáng rực ánh đèn, nhưng đối cô ấy, tất cả chẳng qua cũng chỉ là phồn hoa giả tạo mà thôi.
Dường như rất lâu rất lâu sau đó, thời không như ngưng đọng.
Tần Viễn chỉ thấy Từ Ân lẳng lặng ngắm nhìn ánh trắng treo trên đỉnh đầu, trong tiếng chuông của đồng hồ quả lắc, xuýt xoát đã điểm mười hai giờ đêm.
Cả người dần tê dại, trong tiếng thở của thời không rất khẽ, có thanh âm gì đó đang kêu gào Tần Viễn, muốn hắn ở bên cô ây, muốn chăm sóc cô ấy, cùng cô ấy trải qua những ngày tháng tốt đẹp nhất.
Giờ phút này, có thứ gì đó quan trọng nhất trong đời đang dần dần biến mất.
Phút chốc, cơn ho nọ kéo đến. Từ Ân đã chịu không nổi, cuối cùng ho khan dữ dội một trận. Men rượu trong người vẫn còn, giờ phút này lại mãnh liệt dâng trào, có loại đau đớn nọ quặn thắt từ thanh quản ép đến sức cùng lực kiệt.
Huyết sắc chầm chậm chảy xuống từ mũi, nhưng cơn ho vẫn không giảm, cho đến khi ý thức dần trở nên mơ hồ cũng đã nhìn không ra người trước mặt rốt cuộc là ai.
Tần Viễn gọi lớn, nhưng trong không gian hiện tại cũng chỉ có mình hắn vỡ vụn nơi thế giới không người, điên cuồng kêu gào, muốn gọi người khác tỉnh lại từ cơn mộng mị lại không thành.
Trong tầm mắt chỉ còn lại bóng tối tuyệt vọng, nỗi chết lặng và tuyệt vọng đã chiếm trọn toàn bộ linh