Bên ngoài trời rất lạnh, khí lạnh xộc thẳng vào mũi. Dương Nhuệ khó chịu hít một hơi dài.
Còn chẳng biết hôm nay là ngày xui xẻo gì, tranh thủ được một ngày nghỉ sớm, lúc mười hai giờ đêm lại bị người khác gọi điện thoại nhờ vả đi khám dùm.
Không phải nể mặt người ta là bạn quen biết với anh trai anh, Dương Nhuệ cũng chẳng buồn quản mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này. Người ta ở nhà ôm ấp vợ con, anh một thân một mình liền phải đi khám giúp người ta rồi?
Dương Nhuệ hít một hơi dài, nhanh chóng đóng lại cửa lớn, khoác vội áo gió mỏng, cổ cùng vai đang kẹp điện thoại, ậm ừ mấy tiếng rồi tắt đi.
Xe lăn bánh khỏi chung cư nọ, vượt trên đường lớn, đi ngang qua ánh đèn neon không chút tiếc nuối.
Tần Viễn ngồi bên cạnh giường ngủ, sờ soạng được quyển sách nhỏ đặt trong hộp tủ, bên trong lại có thêm không ít các loại lọ thuốc đủ màu sắc đựng trong lọ thủy tinh nhìn đến vui mắt.
Hắn cầm lấy một lọ, trong ánh đèn nhàn nhạt nhìn chằm chằm một lúc, sau đó không biết đã nghĩ đến điều gì, đặt hộp thuốc lại chỗ cũ.
Ánh mắt hắn rời đến nơi cửa sổ, sắc bạc của trăng men theo khung sắt rơi đến bên bàn đặt chậu cây anh thảo đã dần tàn. Rõ ràng thời gian hiện tại là thời gian nó nên nở rực rỡ nhất, lại cứ như vậy bị vùi dập.
Mẩu ánh sáng vụn vỡ rơi đầy khắp mặt bàn.
Ngày mai, sẽ là một ngày nắng nhỉ?
Ngồi cạnh giường Từ Ân, Tần Viễn chầm chậm nhếch miệng nở nụ cười, nhẹ nhàng vươn ngón tay đến gần mặt Từ Ân, khi chuẩn bị chạm vào gương mặt thì dừng lại, sau đó làm bộ như có thể chạm vào mà xoa dọc theo đường nét khuôn mặt.
Nơi khoé mắt nọ rơi xuống giọt nước ấm, bàn tay Tần Viễn cứng ngắc sững trên không trung, trợn tròn mắt nhìn người nọ đang mê man trong giấc mộng.
“ Đừng khóc, không sao đâu. ”
“ Lam Từ Ân, sẽ không sao. ”
Tần Viễn gọi tên Từ Ân. Tiếng gọi kia như ẩn chứa vô vàn điều muốn nói. Chỉ một cái tên mà thôi, nhưng lại khiến vô số điều không thể nói rõ kia dường như đều trở nên rõ ràng.
Nhưng Tần Viễn càng gọi lại càng cảm thấy mình ngã càng lúc càng sâu xuống một vực thẳm tối mịt, không khí xung quanh đều bị lấy mất, bức bối đến ngạt thở, đầu óc vừa nặng nề vừa chậm chạp.
Trong ngần ấy năm, tất cả trôi về mỗi lúc lại rõ rệt hơn.
Tần Viễn nhìn không trung, từng cảnh tượng chất chồng đang dần dần hiện lên trong đầu.
Chất giọng oang oang nhưng đầy sức sống của Lam Từ Ân văng vẳng bên tai, dẫu có nhắm mắt, hắn cũng biết cô ấy luôn ở bên cạnh mình.
Lam Từ Ân vùi cả cuộc đời mình vào cái bẫy rực rỡ loá mắt mà Tần Viễn gài cho cô ấy. Cố ấy không nỡ trốn thoát, bằng lòng bị Tần Viễn nhốt cả đời.
Sau đó dần dần già đi, bầu bạn với nhau đến cuối cuộc đời.
Tần Viễn không thể chịu tải được thanh sắc vỡ vụn này nữa. Hắn đưa tay xoa xoa trán như đang cố gắng xoa dịu điều gì đó.
\*Ting tong.\*
Cổng lớn vọng lại thanh âm gì đó, Tần Viễn vội đứng dậy.
Hiện tại đã quá giờ làm việc, cho dù có là bác sĩ tư nhân thì cũng có chút quá, huống hồ gì Duyệt Dã còn là người đã có gia đình, hơn nữa vợ của anh ta cũng chỉ vừa sinh con được vài tuần. Buổi đêm Duyệt Dã không thể đi, chỉ có thể nói lại với Tần Viễn một câu nhờ người đến khám giúp.
Bên ngoài có mấy phần lạnh, đường từ cửa biệt thự đến cổng chính cũng không tính là xa. Tần Viễn thuần thục bấm nút điều khiển bên kia, cổng tự động liền mở ra tức khắc.
Hắn đứng bên cửa lớn, ngước ánh mắt nhìn ra phía ngoài.
Vườn hoa bên đường đi còn có lắp thêm mấy cái đèn vàng, tại nơi này nhìn ra cũng thấy rõ bóng xe đang di chuyển.
Xe thể thao dừng lại tại sân lớn, người nọ từ trong bước ra, trên người chỉ mặc đơn một cái áo khoác gió màu xám tro, cầm theo một hộp thuốc bự.
Dương Nhuệ nhanh chóng đánh giá xong người đang đứng khuất ánh sáng, sau đó mới chầm chậm bước đến trước mặt Tần Viễn: “ Tôi là người đến khám thay cho Duyệt Dã. ”
Tần Viễn nhìn một chút, sau đó hơi quay người: “ Tôi đã nghe cậu ta nói qua. ”
Dương Nhuệ gật đầu một cái bày tỏ bản thân đã hiểu, bước theo phía sau Tần Viễn.
Biệt thự này cũng không tính là lớn, nhưng so với nơi ở của một hoặc hai người lại có vài phần xa hoa cùng rộng lớn. Duyệt Dã cũng không nói với Dương Nhuệ người đàn ông trước mặt này là ai, Dương Nhuệ cũng chỉ có thể tùy sự mà hành.
Tần Viễn dẫn Dương Nhuệ đến trước cửa phòng ngủ đang khép hờ, đẩy cửa vào bên trong lại có chút nóng hơn bình thường mấy phần, xem ra nhiệt độ so với bình thường của người ở có quá mấy độ.
Đặt hộp thuốc xuống tủ đầu giường, Dương Nhuệ hơi nhìn một chút, sau đó