Trên thế giới này có rất nhiều người vì sự bạc bẽo của thời gian mà từ bỏ sinh mệnh của mình.
Tần Viễn là kiểu người chỉ cần có hứng thú với người đó thì hắn nhất định sẽ cho người đó nhìn thấy ôn nhu của mình, đến một phần uất ức cho dù là nhỏ nhất cũng sẽ không để cho người đó phải gánh chịu.
Máu rơi xuống vùng cổ áo, Từ Ân hơi gượng người dậy, một phần trang sách bị một giọt máu nhỏ vào hoen lên sắc đỏ chói mắt.
Có những thứ, muốn giữ gìn cũng đã là chuyện xa xỉ.
Từ Ân lau qua loa máu trên mặt, sau đó đi tắm lại bản thân một lần, đem mấy thứ thuốc mới lấy từ chỗ Dương Nhuệ sắp xếp vào lọ thủy tinh trong thư phòng. Nhưng thị lực của cô không tốt, nhìn chưa được bao lâu đã choáng váng đầu óc, cuối cùng chỉ có thể cất gọn vào hộp tủ.
Quyển sách nọ bị máu nhỏ vào, một trang sách đã bị người khác xé đi nay lại thêm một trang nữa. Giấy bị vo vụn, tùy ý ném vào thùng rác nhỏ đặt bên hộp bàn.
Buổi tối tan tầm Tần Viễn trở về nhà, trong nhà không bật điều hoà, so với bên ngoài lại lạnh hơn mấy phần.
Sức khỏe gần đây của Từ Ân không tốt, chỉ cần ngửi mấy thứ đồ trong bếp cũng đã buồn nôn đến không chịu được, mỗi bữa cũng chỉ qua loa hai ba món cho cam.
Bốn ngày nữa là ngày đầu tiên của năm mới, Tần Viễn định là cùng Từ Ân trở về nhà của bà nội hắn một lần.
Tần Viễn đóng cửa lại, đặt đồ ăn cùng bó hoa nhài trắng lên nóc tủ gỗ để giày, sau đó nhanh chóng thay thành dép đi trong nhà.
Hiện tại không khí nơi này so với bên ngoài quả thực rất lạnh, người như Tần Viễn dẫu có không sợ lạnh cũng khó lòng kìm được cảm giác hàn khí xâm nhập vào tận linh hồn.
Trong phòng khách không có người, Tần Viễn cất xong mấy thứ đồ kia đặt bó hoa lên bàn ăn, sau đó mới từ từ bước đến phòng ngủ.
Hắn không hiểu vì sao gần đây thời gian ngủ của cô ấy tăng lên đáng kể, một ngày cũng chỉ thức được vài tiếng ngắn ngủi, buổi tối sau khi ăn cơm cũng không xem TV như trước kia nữa, không bao lâu sau đã ngáp ngắn ngáp dài, nói một câu chúc ngủ ngon liền chìm vào giấc mộng.
Đèn trong phòng không sáng lắm, nhưng nhiệt độ bên trong lại cao hơn vài phần.
Tần Viễn nhìn một chút, sau đó bước vào. Hắn ngồi bên đầu kia, ánh mắt rơi xuống một khoảng gương mặt của Từ Ân.
Nhìn ngắm như vậy, trôi qua bao nhiêu lâu thời gian cũng không thấy chán.
Tần Viễn ngây ngốc nhìn bóng lưng của Từ Ân, trong lòng chợt tràn ra cảm giác chua xót, có thứ gì đó vốn đã lệch khỏi quỹ đạo nay lại càng chếch xa.
Rõ ràng trái tim hắn đang vô cùng hỗn loạn, nhưng lúc này hắn lại cảm thấy mình bình tĩnh đến đáng sợ, tựa như người rơi xuống vực thẳm, trong lòng đã hoàn toàn từ bỏ hy vọng.
Lúc Từ Ân tình lại, bên cạnh đã không còn người.
Phía nhà bếp phát ra âm thanh lạch cạch gì đó, có thứ mùi của thức ăn bị cháy xộc thẳng vào mũi.
Tần Viễn đứng phía trong nhà bếp, hắn cau mày nhìn quyển sách nọ, sau đó bộp một cái ném quyển sách mỏng lên trên mặt bàn, gãi gãi đầu một chút, dáng vẻ vô cùng ngốc nghếch.
“ Anh làm gì vậy? ”
Phía sau vang lên tiếng nói, Tần Viễn hơi quay đầu. Hắn vừa nhìn thấy người đã lập tức thu lại vẻ mặt cau có, nhếch mày nhìn đống đồ bị hư, mỉm cười: “ Ừm... Không có gì, anh còn định thử làm một chút, không ngờ lại khó như vậy. ”
Tần Viễn có chút chột dạ, còn không bằng không làm, bày đến hỏng cả phòng bếp, nhìn thế nào cũng thấy không thuận mắt.
Lam Từ Ân là một người thích sạch sẽ, nhìn những thứ như vậy đều sẽ không tự chủ tức giận.
Nhưng mọi thứ đều không giống như Tần Viễn nghĩ.
Từ Ân chầm chậm đi đến bên bồn rửa, xả nước lạnh xuống, mỉm cười: “ Đừng nghịch nữa. ”
Sau đó cô từng chút một rửa mọi thứ sạch sẽ, gương mặt vẫn như cũ khiến Tần Viễn nhìn không ra sự thay đổi thất thường.
Từ trước