Buổi sáng Tần Viễn còn có công việc từ sớm, qua ngày mai liền có thể nghỉ ngơi nhiều hơn một chút. Chập chững cũng đã dần bước vào mùa đông như tiết trời bên ngoài lại không khá hơn bao nhiêu, thậm chí còn lạnh hơn mấy phần.
Giữa năm tháng sau khi sa chân vào vũng lầy của tuổi trẻ, Tần Viễn lần đầu tiên nghiêm túc nhìn lại nơi góc phòng.
Hắn dậy rất sớm, nhẹ nhàng xử lý xong việc của mình, đến khi quay lại vẫn chưa thấy Từ Ân tỉnh. Hôm nay nhất định là Tần Viễn rất bận, trên người mặc vest đen chỉnh tề, caravat được thắt ngay ngắn, chỉ là gương mặt hiện tại của Tần Viễn có chút ngốc nghếch.
Từ Ân vừa mở mắt đã nhìn thấy người đàn ông ngồi bên cạnh nhìn mình thất thần ngây ngốc.
Tần Viễn nhìn bộ dạng mơ mơ màng màng chưa tỉnh giấc của Từ Ân, trong lòng đột nhiên có chút kích động không chịu nổi. Hắn nhìn Từ Ân, nở nụ cười hiếm hoi: “ Tỉnh rồi thì dậy thôi, buổi sáng anh có nhờ Tống Dương mua một ít đồ ăn sáng, anh chuẩn bị cho em. ”
Từ Ân gật đầu rồi vươn vai ngáp dài, rốt cuộc cũng có cảm giác được ngủ ngon, tinh thần coi như không tệ.
Tần Viễn cười, ép phần tóc rối của cô cho ngay ngắn. Lúc thu tay về nhìn đồng hồ một lúc hắn mới phản ứng lại: “ Lát nữa anh phải đi ký hợp đồng rồi, không ở cùng em được. ”
“ Đợi ký xong, vào ngày đầu năm mới sẽ cho em một phong bao thật dày. ” Tần Viễn hơi xoay người, sau đó như nhớ ra, mỉm cười: “ Buổi tối em muốn ăn gì? Ở bên ngoài mua sẽ tiện hơn. ”
Từ Ân mím môi, đưa tay vẫy nhẹ với Tần Viễn: “ Tần Viễn, anh tới đây đi. ”
Hiện tại hắn có thể cảm thấy có thứ gì đó đang chậm dần khuyếch tán trong lòng. Tần Viễn cảm thấy linh hồn mình bị sự dịu dàng vô bờ bến của cô ấy hết lần này đến lần khác nghiền nát, có loại cảm giác chua xót khôn cùng trực trào trong trái tim hắn. Tần Viễn không đáp lời, từ từ tiến lại.
Từ Ân ôm chặt lấy Tần Viễn, ôm rất chặt, sau đó lại ngửa mặt khẽ mỉm cười: “ Buổi tối về sớm chút nhé. ”
Trong lòng hắn rất loạn, thanh âm hơi khàn: “ Hay là anh không đi nữa nhé? Dời sang ngày khác cũng được. ”
Từ Ân đẩy đẩy hắn, “ Được rồi, anh đi đi, sao hôm nay lại cảm tính thế? Năm mới em còn muốn có một cái phong bao thật dày cơ. ”
Rõ ràng trước kia có thể rời khỏi nơi này đã là rất tốt. Nhưng hiện tại trong lòng hắn không có chút cảm giác mừng vui nào, chỉ có nỗi đau khổ dày đặc đang dần dần nhấn chìm bản thân.
Cuối cùng, Tần Viễn vẫn đi.
.
Dương Nhuệ dụi mắt một cái, buổi đêm hôm qua ở lại bệnh viện trực đêm, mặc dù đối với bác sĩ những chuyện như thức trắng một đêm cũng không có gì quá nặng nề nhưng so ra mấy đêm nay Dương Nhuệ đều không chợp mắt được bao lâu.
Anh còn định đợi hết ca buổi sáng kiếm thứ gì đó bỏ bụng, lúc sắp xếp lại áo khoác blouse thì điện thoại trên bàn reo lên.
Dương Nhuệ đặt chiếc áo lên ghế salon, chầm chậm bước đến bàn làm việc cầm điện thoại lên, là cuộc gọi của Từ Ân.
Làm một loạt thao tác, anh đặt điện thoại lên tai, người phía bên kia lập tức nói vọng lại: “ Xin chào bác sĩ Dương. ”
“ Chào buổi sáng, em suy nghĩ kỹ về việc phẫu thuật rồi sao? Chỗ tôi cũng đã tìm được thiết bị phù hợp rồi. ”
Từ Ân mỉm cười ẩn nhẫn, tự nhìn bản thân phản chiếu lại qua chiếc gương bạc, thanh âm nhẹ tẫng: “ Tôi quyết định làm phẫu thuật. Phiền anh sắp xếp vào tuần sau giúp tôi nhé. Tôi còn có nơi phải đi... ”
“ Được... Em muốn đi đâu thì sắp xếp tốt một chút, tôi cũng không ngại vì bệnh nhân