Khương Thưởng Thất trước kia là tướng quân tiền triều, lão cũng là vị tướng duy nhất còn sót lại của tiên đế, địa vị trong triều cũng không tính là ít, nhưng thời gian gần đây Bắc Chiến Dã đối với lão đã có thêm mấy phần nghi kỵ, so với nghi kỵ Lý Thâm cũng không kém là bao.
Nhưng dù sao Khương Thất Thưởng vẫn là một trung thần, sau này thậm chí còn tìm được cho mình một nghĩa tử, nghĩa tử này của lão cũng góp phần công không nhỏ trong việc giúp Bắc Chiến Dã thu được giang sơn đại cục.
Từ Ân hướng ánh mắt ra xa, qua bức rèm phong mỏng manh ẩn nhẫn ngắm nhìn ánh sáng rực rỡ của buổi hừng đông.
Mảnh sứ trắng được cất lại vỏn vẹn trong chiếc hộp gỗ lót vải đỏ, nằm an ổn vô thanh vô sự.
Người bên ngoài náo động, người phía trong lại tĩnh lặng như thường.
Lần này, vẫn là phủ nội vụ.
Bắc Chiến Dã hạ lệnh xuống dưới chấn chỉnh lại quy cách của trung cung, đem những vật dụng trong tẩm cung lấy bớt đi, buổi sáng sớm đã đến náo động, hoàn toàn không để tâm đến những vị trung cung kia ra làm sao.
Từ Ân nhìn mình trong gương, để cho Dương Tịnh Dĩnh ở bên cạnh chải lại tóc mai, cả không gian dần dần trở nên trầm lặng so với bên ngoài tựa như bức tranh sáng tối.
Cánh cửa đỏ lớn mở toang cho gió lùa vào, Lâm Thời Nhan đứng cách cửa lớn Trường Xuân cung không xa, bên cạnh còn có mấy tỳ nữ, phía sau nối tiếp vài người nhìn vô cùng khoa trương.
Lương Thanh ở bên cạnh nàng ta, hơi nhíu mày nhìn theo hướng chủ tử mình: “ Nương nương, nơi này cao nhân nói âm khí quá thịnh, người vẫn không nên lui tới nơi này nữa thì hơn. ”
“ Trường Xuân cung vốn trước nay đều là tẩm cung của hoàng hậu, có gì không tốt chứ? Sau này đừng nói những lời như vậy, người ngoài nghe thấy khó bảo toàn tính mạng. ” Lâm Thời Nhan hơi nghiêng đầu nhìn Lương Thanh, sau đó chầm chậm bước về phía trước.
Lương Thanh nhìn nữ nhân trước mặt, sau đó bước theo sau.
Châu Bất đứng giữa sân đình nhìn mấy thái giám cung nữ của phủ nội vụ đang tất bật bên kia, gã hơi nghe được thanh âm bên ngoài, hơi ngoái đầu đã nhìn thấy Lâm Thời Nhan, sau đó vội cúi người: “ Nô tài tham kiến Nhan quý phi. ”
Lâm Thời Nhan hơi phất tay: “ Châu công công miễn lễ đi. Bổn cung vừa hay đi ngang qua nơi này, sao hôm nay Trường Xuân cung của trung cung nương nương lại náo nhiệt như vậy? ”
“ Bẩm nương nương, đây đều là ý chỉ của hoàng thượng, hoàng thượng muốn vị nào đó chấn chỉnh lại bản thân cho tốt. Cũng là lời răn dạy cho các vị mới nhập cung, còn muốn quý phi nương nương bớt đi gánh nặng. ” Châu Bất vừa nói vừa cười, tựa như có mấy phần thâm ý sâu nông, lại có mấy phần nịnh nọt.
Lâm Thời Nhan nâng mắt nhìn Châu Bất, khoé miệng chậm rãi nhếch lên mỉm cười: “ Ta muốn vào nói với trung cung nương nương vài điều, Châu công công cứ tiếp tục việc của mình đi. ”
Dứt lời, Lâm Thời Nhan lập tức bước mấy bước về phía trước, cung nữ của nàng ta, còn có cả các hạ nhân đi theo phía sau đều dừng lại tại chỗ.
“ Nô tài đã rõ. ” Châu Bất nhìn theo bóng dáng nữ nhân bên kia, sau đó gã thu lại tầm mắt, nhìn đám người đang tất bật dọn đồ, mà người ra kẻ vào trong Trường Xuân cung đã thành không ít.
“ Nhanh lên, các ngươi cẩn thận vào, để kinh động đến Nhan quý phi thì có mười cái mạng các ngươi cũng không hết tội đâu. ”
Tiếng của Châu Bất vẫn còn vọng lại bên ngoài, Lương Thanh vén rèm lụa treo tại cửa lên cho Lâm Thời Nhan, sau đó chần chứ nhìn chủ tử mình: “ Nương nương, hay là để nô tỳ vào cùng người? ”
Lâm Thời Nhan khẽ lắc đầu: “ Ngươi ra ngoài