Hương hoa từ bột phấn đã bị mùi trầm hương lấn át đi gần hết, thoang thoảng trong không khí chỉ còn lại thanh thức hương trầm nhàn nhạt.
Từ Ân vịn tay vào bàn, mượn sức mặt bàn đứng dậy. Ánh mắt cô dùng lại tại chỗ Lâm Thời Nhan vừa đứng, mi tâm chậm rai híp lại.
Lâm Thời Nhan cùng người của nàng ta đã rời đi, nhưng công việc của phủ nội vụ thì vẫn còn dan dở. Người bên ngoài vận chuyển đồ, tuy không nói đến động tĩnh quá lớn nhưng vẫn thu hút được không ít kẻ hầu người hạ trong hoàng cung này chú ý đến. Không để ý đừ sẽ không nhận ra rốt cuộc đang có bao nhiêu cặp mắt đang chăm chăm nhìn về phía này, có tò mò, có khinh miệt, cũng có cả cẩn thận.
Từ Ân đứng từ phía trong tẩm điện, ánh mắt hướng ra ngoài nhìn từng vật dụng chân quý được chuyển dần đi, trong đó không biết có bao nhiêu món đồ là đích thân danh nghĩa Bắc Chiến Dã tặng.
Dương Tịnh Dĩnh không dám cất tiếng, nàng ta chỉ có thể đem tất cả oan ức cất giấu vào bên trong. Cho dù Dương Tịnh Dĩnh chỉ đơn thuần đứng bên cạnh thôi, cũng không khó nhận ra sự ẩn nhẫn trong mắt chủ tử nàng.
Từ lúc nào lại đem bản thân biếm\* thành người trầm lặng như vậy, Dương Tịnh Dĩnh đã sớm không nhìn thấu nổi.
Nhưng đó là nữ nhân của Mông Cổ, là công chúa được vương thượng vương hậu yêu thích nhất, cũng là người trước giờ chưa từng chịu nửa phần uất ức nào. Nhưng nàng đã sớm nước mất nhà tan, lưu lạc ở chốn nước nông sâu này sớm đã không còn nơi nương tựa, cũng không còn là vị công chúa được yêu chiều như trước.
Không còn thân phận, cũng chẳng còn sách bảo, phượng ấn, không được hoàng đế sủng ái, lại càng không có được hoàng tự. Thương Lãm La của hiện tại chẳng nào cánh hoa trôi nổi giữa chiến loạn, rơi vào tay kẻ khác chỉ có thể mặc hắn thao túng.
Bạch y trên người bị gió thổi qua, tấm vải nọ mỏng manh trượt dài một đoạn trong không khí. Từ Ân từ nơi này, thông qua bức rèm cửa trước mặt còn có thể nhìn thấy bên ngoài người ra kẻ vào đã thôi tấp nập, mà Châu Bất lại như cũ dùng giọng điệu khó nghe thúc giục bọn họ nhanh tay nhanh chân.
Gã từ hướng này đảo mắt một cái liền có thể nhìn thấu bên trong có người, mà người đó lại đứng ngay sau bức bình phong mỏng manh. Nhưng trước giờ gã ã có lòng phò tá một nữ nhân khác, đối với những phi tần bình thương không phải không có nghi kỵ, nhưng đối với nữ nhân Mông Cổ này thì đặc biệt chán ghét hơn mấy phần.
Người của phủ nội vụ đã chuyển xong đồ, nữ nhân mặc lam y chạy đến trước mặt Châu Bất hành lễ, nói tất cả đồ mà Bắc Chiến dã yêu cầu đã được đưa đi.
Châu Bất liếc mắt quá phía rèm của kia, mấy giây sau mới thu lại tầm mắt, nhìn một đám người ngay hàng thẳng lối bên kia, mỉm cười: “ Trở về đi, ta còn phải tiếp đến hầu cận hoàng thượng. ”
Dứt lời, Châu Bất lập tức muốn rời đi, mà phía bên kia còn có một bóng người vừa rời đi tức thời.
Từ Ân thu lại tầm mắt, chậm rãi đem tất cả nặng nề trong lòng họa thành nụ cười mềm mỏng.
Vài đêm nữa, còn có người ăn ngủ không ngon.
Dương Tịnh Dĩnh nhìn theo bóng lưng chủ tử mình đang yếu nhược ngồi xuống bên kia, nàng ta nhanh chóng đi đến bên cạnh rót ra một tách trà ấm, giọng điệu so với thường ngày đã mềm mỏng đi mấy phần: “ Chủ tử, chúng ta tìm một thời điểm, rời khỏi nơi này có được không? Tịnh Dĩnh không nỡ nhìn người như vậy, vì Bắc Chiến Dã biếm bản thân thành người mình không muốn. ”
Dương Tịnh Dĩnh nàng vốn là người thẳng tính, trước kia cũng từng đắc tội không ít người, nhưng võ công của nàng thực sự không tồi, cũng đã theo Thương Lãm La nhiều năm như vậy, những người bình thường khác đều nể nàng mấy phần, huống hồ gì nói đến một chiến thần công chúa như Thương Lãm La?
Dương Tịnh Dĩnh tin, nếu như chủ tử nàng thực sự muốn rời đi, người nhất định có thể. Chỉ là những lời của nàng chẳng khác nào tự đấm vào gối bông.
Từ Ân khẽ nghiêng đầu mỉm cười, dùng giọng điệu ba phần trách móc nói với