“ Vậy chúng ta dùng tiết kiệm một chút là được, được rồi, đừng tức giận nữa. Nếu có thời gian thì đem một số trang sức ra bên ngoài đổi lấy chút ngân lượng, ngân lượng của chúng ta sắp hết rồi. ”
Dương Tịnh Dĩnh trơ mắt nhìn bàn tay hao gầy đang hơ trên than hồng, chốc chốc tức giận cùng uất ức suốt những ngày qua của nàng như bầy ong vỡ tổ.
Nhưng nàng dù sao cũng chỉ là một nha hoàn, lúc trước ăn mặc thiếu thốn ở bên ngoài, còn bị kẻ khác đạp đầu đạp cổ, sau này gặp vào hầu hạ trong hoàng cung thì đỡ hơn một chút, nhưng nàng đã chịu khổ quen rồi, còn người như chủ tử nàng thì phải làm sao?
Càng là, chủ tử nàng chưa một lời than vãn, nhưng đi đến bước đường ngày hôm nay, Thương Lãm La đã sớm trắng tay rồi.
Bây giờ dẫu có đổi được một chút bạc, vậy thì như thế nào? Sau này như thế nào?
Suy cho cùng Thương Lãm La của hiện tại chẳng khác gì con cá quẫy mình trong thau bùn hẹp mà thôi.
Dương Tịnh Dĩnh hơi ngước đầu, nàng cố gắng thu lại tâm tình của mình: “ Chủ tử, nhưng thứ mà người mang đến đã không còn nhiều nữa rồi. Huống hồ gì đó còn là đồ mà vương thượng, vương hậu trước kia để làm hồi môn cho người... ”
“ Gửi nơi nào đó tốt một chút, sau này chuộc sau cũng không vội. ” Từ Ân xoa xoa tay, bất đắc dĩ mỉm cười: “ Đi đi. ”
Dương Tịnh Dĩnh nhìn một chút sau đó mới khó khăn gật đầu bước đến bàn trang điểm lấy mấy thứ trang sức. Nàng ta lựa rất cẩn thận, lại càng nâng niu hơn mấy phần.
Cánh cửa đã dần đóng lại, lúc ánh sáng vụt tắt cùng tận, Từ Ân tháo trâm ngọc cài trên đầu, tóc mai chậm rãi rơi xuống vạt áo.
Trước khi rời khỏi nơi này cô còn cần sắp xếp thật tốt.
Ám vệ của Bối Tuấn Nhị vẫn luôn túc trực ngoài hoàng cung, chỉ cần đợi y giao đến một mệnh lệnh, bất kỳ lúc nào cũng có thể đem Thương Lãm La rời đi.
Hắc y nhân ngồi trên mái hiên Thưởng Hương Luyện, tại nơi này vừa vặn là vị trí tốt nhất có thể quan sát mọi động tĩnh của Trường Xuân cung.
Từ Ân hơi đưa mắt nhìn về phía Thưởng Hương Luyện, môi anh đào khẽ vểnh lên. Dựa vào sức bật của chân lao ra khỏi thành cao của Trường Xuân cung.
Cẩm y vệ trong hoàng cung cũng không phải mấy kẻ rảnh chân rỗi tay, bằng không cô cũng chằng buồn mất công dùng mấy ngày quan sát bọn họ.
Hắc y nhân nhìn thấy từ Trường Xuân cung lao ra một cái bóng đỏ, lập tức muốn đuổi theo sau nhưng thời gian tuần của Cẩm y vệ vừa vặn đi ngang qua nơi này, bọn họ không thể gây ra động tĩnh lớn, vì vậy chỉ có thể tạm thời áng binh bất động, chờ Cẩm Y Vệ đi qua nơi này mới có thể đuổi theo.
Bất quá, sau khi đuổi theo đã không thấy người.
Hắc y nhân đó ra hiệu cho người phụ trách còn lại, sau đó người phụ trách kia lập tức rời đi.
Từ Ân rời khỏi hoàng cung, thành công ra được đến bên ngoài. Chẳng qua quá trình có mấy phần mệt mỏi, cô cũng chẳng có ý định giấu diếm cái gì với kẻ khác, nhưng chuyện lần này càng ít người biết thì càng tốt.
Mâu thuẫn của