Nam nhân nọ mặc long bào ngồi trên bảo tọa, cả không gian trầm lặng thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng nước chảy phía sau đại điện.
Châu Bất từ ngoài tiến vào, gã cúi người hành lễ. Bắc Chiến Dã khẽ xua tay, cho gã bình thân.
Sau buổi triều sớm, tấu xớ vẫn để đầy hết một nửa bàn, Bắc Chiến Dã vừa cùng Cẩn Vi Vũ thương lượng qua vài chuyện, tâm tình coi như không tệ, hắn hiếm hoi có ánh mắt dịu hòa, nhìn mấy thứ tấu chương trên bàn một chút sau đó tùy tiện cầm một cái đặt ở đầu, thong dong mở ra: “ Chuyện của Trung cung đến đâu rồi? ”
Châu Bất nãy giờ chỉ đợi hắn hỏi đến, lúc này hơi cúi người, giọng điệu kính cẩn: “ Bẩm hoàng thượng, nô tài đã theo lời của người, đem từ Trường Xuân cung đi vài món đồ không cần thiết, lại sắp xếp thái y viện thật tốt cho trung cung nương nương. ”
Ánh mắt Bắc Chiến Dã khẽ ngưng đọng, hắn vẫn như cũ đọc qua tấu chương, sau đó bỏ xuống, dùng ngọc tỷ phê duyệt xong một cái tấu chương. Khi nâng tay lên thuận tiện hỏi: “ Vậy ngươi thấy thế nào? ”
Gã khẽ chau mày, ngay sau đó đã hiểu ra ngụ ý của Bắc Chiến Dã, hơi cúi người: “ Từ buổi sớm nô tài đã đến, nhưng chỉ có Dương cô cô ra hỏi hai ba câu, nguyên trung cung nương nương không bước ra khỏi tẩm cung. ”
Bắc Chiến Dã không rõ ý tứ ồ một tiếng, sau đó tiếp tục phê duyệt tấu chương. Trịnh Sâm từ bên ngoài tiến vào còn bưng theo chum trà mới.
Y đặt chum trà lên bàn, cẩn thận nói: “ Hoàng thượng, Lý hộ quốc ở bên ngoài muốn diện kiến người, bây giờ đang chờ ở bên ngoài. ”
Ngọc tỷ trên tay Bắc Chiến Dã khẽ nhưng lại, sau đó hắn đặt ngọc tỷ xuống tấu xớ, hằn lên vệt đỏ, giọng điệu có mấy phần châm chọc: “ Lý hộ quốc thực có thời gian, nhưng trẫm thì lại rất bận. Nói với lão, còn có chuyện, buổi thượng triều rồi bàn. ”
Trịnh Sâm lưỡng lự đôi chút, sau đó đáp một tiếng mới bước ra ngoài.
Lý Thâm đứng ở bậc thanh phiếm điện, ánh mắt ẩn nhẫn nhìn vào bên trong. Lúc lão thấy Trịnh Sâm từ trong bước ra, con ngươi hơi nheo lại.
“ Hộ quốc đại nhân. ” Trịnh Sâm từ bên trong đi ra, đứng trước mặt lão cẩn thận nói: “ Hoàng thượng còn bần việc triều chính, người nói họ quốc đại nhan nếu có chuyện chính cứ đợi đến buổi triều ngày mai hãng bàn.”
Lý Thâm nhìn vào bước rèm kín từ xa, con ngươi híp lại: “ Vậy lão thần cáo lui trước. ”
Dứt lời, lão khẽ vung tay sau đó bước mấy bước rời đi.
Xe ngựa ở bên ngoài đợi, vừa thấy lão ra đã cung kính vén rèm.
Xe ngựa chầm chậm lăn bánh rời khỏi hoàng cung, vượt qua hoàng thành đông đúc, cuối cùng dừng chân tại trà lâu gần ngoại ô.
Từ Ân từ màn hình hệ thống theo dõi cả quãng đường đi của Lý Thâm, nụ cười trên môi mỗi lúc một tươi hơn.
Cục bông trắng tròn ở bên cạnh cô còn đang tranh thủ ăn chút điểm tâm, đột nhiên bị người khác sờ đầu.
\[ !!! \]
“ Ngươi nói xem, ta nên chơi cái vi diện này thế nào? ” Từ Ân xoa xoa cục bông nhỏ trước mặt, có cảm giác mềm mại vô cùng.
\[...\] Chủ nhân, người tốt nhất nên đánh chết Bắc Chiến Dã!
Hệ thốn kìm nén, nó không nên đưa ra ý kiến ngu xuẩn như vậy, bằng không tổng bộ đưa công văn phạt xuống, nó trốn vào đâu mới thoát?
\[ Chủ nhân, không bằng người làm một hồng nhan họa thủy cũng được. \]
Từ Ân: ...
Ngươi sau khi nâng cấp đã biết chơi chữ để