Đầu rắn hổ mang loảng choảng bị đao kiếm chém ra xa, trong không gian dần nặc lên mùi máu tanh cùng khắp nơi đều là một mảnh hỗn độn.
Dương Tịnh Dĩnh quan sát xung quanh một vòng, đợi xác định đã không còn nguy hiểm, lúc này nàng mới hốt hoảng quay lại phía sau: “ Chủ tử, người có sao không? ”
Sắc mặt nữ nhân phía trước trắng bệch, Kính Lăng nhìn về phía mấy người trong đội cẩm y vệ một chút, các y liền hiểu ý, một người chạy đi báo cho Bắc Chiến Dã.
Kính Lăng nheo mắt nhìn hai nữ nhân trước mắt, phút chốc đã thu hồi tầm mắt lại.
Từ trán chảy xuống mấy giọt mồ hôi, gương mặt tựa như hoảng sợ quá độ mà trắng bệch, thậm chí còn rõ ràng nhìn ta nỗi khiếp đảm trong ánh mắt của nữ nhân đó.
Từ Ân há miệng muốn nói gì đó nhưng toàn thân cứng đờ, sức lực cũng bị mài mòn đến không đọng lại bất cứ cảm giác nào. Dương Tịnh Dĩnh nhìn chủ tử mình, lại thấy trán người đổ nhiều mồ hôi, xem ra đã không ổn.
Trước mắt dần tối mờ lại, trong không gian tựa như còn tiếng thè của rắn, độc từ vết cắn lan dần theo mạch máu đã rút đi tất cả sức lực, mi mắt Từ Ân nặng trĩu, sau đó trong vô thức ngất đi.
Dương Tịnh Dĩnh đỡ được người, cả người nàng ta cũng vì lực ngã xuống nền. Vạt áo trắng bên cổ tay thấm dần vệt đỏ, Dương Tịnh Dĩnh vội vạch lớp vải mỏng ở cổ tay Từ Ân lên, nàng ta hít một hơi, sau đó ngậm lấy miệng vết cắn, bắt đầu hút máu độc.
Nhổ ra một ngụm toàn máu đen, Dương Tịnh Dĩnh nhìn mấy cẩm y vệ bên kia: “ Gọi thái y, mau gọi thái y! ”
Kính Lăng chớp mắt đã nhìn ra loại rắn này vốn có độc, y nhìn về phía sau, sau đó nói lớn: “ Mau gọi thái y! ”
“ Vâng... ”
Y phục mệnh bên cạnh vị trung cung nọ, nhìn thấy máu mà Dương Tịnh Dĩnh hút ra đều đã là máu đen, phút chốc ngây người.
Với sức lực của một nữ nhân như Dương Tịnh Dĩnh, cứ hút máu độc như vậy chỉ sợ chưa đến một khắc nữa tính mạng nàng cũng lành ít dữ nhiều.
“ Để ta. ” Kính Lăng vừa nói, đã nhận từ người bên cạnh một vò rượu, lại dùng dao rửa qua bằng rượu, sau đó rạch xuống một vết dài ở miệng vết cắn, ép máu độc ra ngoài.
Lúc bọn họ ép xong máu độc ra ngoài vẫn chưa thấy người của thái y viện đâu. Kính Lăng nhìn người vừa đi gọi thái y một cái, sau đó mới nhìn đến người đi thông báo với Bắc Chiến Dã.
Thời khắc này, có lẽ Bắc Chiến Dã vẫn còn ở cùng với giai nhân họ Lâm, không nằm ngoài dự đoán của Kính Lăng, hắn không đến.
Người của thái y viện cũng vì dặn dò, đều đã tìm cớ từ chối đến nơi này.
Kính Lăng để lại một lọ nhỏ thuốc đựng giải độc tố, nhưng thứ thuốc này chỉ có thể tùy vào duyên cơ, chỉ có thể dưạ vào chính mình.
Động tĩnh lớn đến như vậy thái hậu Từ Anh không thể không nghe được. Nhưng hậu cung có điểm kiêng kỵ của hậu cung, cho dù có là thái hậu cũng không thề vượt quá được giới hạn này.
Dương Tịnh Dĩnh vừa để Từ Ân uống tạm giải dược của Kính Lăng, hiện tại nàng đã không còn cách nào. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ e là lành ít dữ nhiều.
Trần Quận Quốc là ngự y chuyên chữa bệnh bắt mạch cho thái hậu Từ Anh, giờ phút này lại có mặt tại Trường Xuân cung.
Để Trần Quận Quốc khám xong một lượt, Dương Tịnh Dĩnh lo lắng ở bên cạnh nhìn những phương thuốc được kê trong đơn. Nếu như chủ tử nàng thực sự có bất trắc gì,