“ Hoàng thượng, chuyện ở Trường Xuân cung lúc đêm hôm qua quả thực rất lớn, Thái hậu cũng đã cho người đi điều tra về nguyên nhân lần này. ” Trịnh Sâm đi bên cạnh, hơi cúi người.
Liễn xa\* vẫn không thả chậm lại nhịp chân, Trịnh Sâm khẽ đưa mắt thăm dò biểu cảm của Bắc Chiến Dã, y chỉ thấy hắn đang chăm chăm nhìn về phía trước, dáng vẻ không có mấy phần bận tậm.
Nhưng thế nước đã lên, Trịnh Sâm hiểu con người này còn muốn nghe chuyện gì, y nói tiếp: “ Trung cung nương nương bị rắn cắn một vết ở cổ tay, sau đó được Dương cô cô cùng Kính Lăng đại nhân kịp thời hút ra máu độc mới giữ lại được nửa mạng. Hiện tại trung cung nương nương đã được thái hậu sắp xếp ở tẩm điện phía sau để tiện đường theo dõi về sức khoẻ, còn có điều tra thêm về việc lần này. ”
Rốt cuộc ánh mắt Bắc Chiến Dã cũng có một tia thay đổi, hắn rũ mắt, chậm rãi ngả người về phía sau, gáy chạm phải bông lụa mềm mại, lúc này mới thong thả nhấch khoé môi: “ Kính Lăng đó còn có đem tâm tình đem bản thân hút máu độc sao? ”
“ Không phải thưa hoàng thượng, là Dương cô cô hút máu độc ra, sau đó Kính Lăng đại nhân mới dùng dao ép số máu độc còn lại ra ngoài. ”
Lời của Trịnh Sâm đã nghe lọt tai Bắc Chiến Dã, hắn đột nhiên có chút thả lỏng tâm tình, giống như vừa ném đi được viên đá nặng trong lòng bàn tay, thoải mái vô cùng.
Sau buổi sớm chỉnh trang y phục cho Bắc Chiến Dã, Lâm Thời Nhan mới có một chút thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi.
Không quản đến thời gian cô xuyên đến nơi này, chỉ cần nghĩ đến bản thân vì tính mạng của mình phải bảo toàn trước sau đến thế nào. Nhưng là, lần này đối mặt với một nữ nhân nắm trong tay đại cục, Lâm Thời Nhan không cho phép người đó sống thêm bất kỳ thời gian nào. Một chút cũng không.
Mà hiện tại, thời gian tuyền tú đã sắp đến, nếu không thể khai trừ nữ nhân tên Thương Lãm La kia, đối với Lâm Thời Nhan, như thế nào cũng đều không tốt.
Chuyện lần này gây ra động tĩnh lớn như vậy, đến Lâm Thời Nhan cũng không nghĩ ra được vì sao lại khiến cho thái hậu nhúng tay sâu vào. Chỉ e lần này nếu không thể hất bùn lên người kẻ khác, Lâm Thời Nhan nhất định sẽ bước vào vũng lầy sa cơ.
“ Nương nương, người của Thái hậu nương nương tới mời người đến Thương Y Viện một chuyến, còn dặn hôm nay các phi tần không cần thỉnh an. ” Nha hoàn tiến đến bên cạnh, cẩn thận đem lại lời của vị cô cô kia truyền đạt lại.
Lâm Thời Nhan hơi nhíu mày, vờ như chưa nhìn ra điều gì, hỏi lại: “ Không cần thỉnh an? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi ra ngoài thăm dò một chút. Lại bảo Thanh Lương trở về sớm một chút, thôi không cần nữa. Giúp ta thu xếp, khi hoàng thượng đến thì báo cho người một câu, bổn cung không thể để thái hậu chờ lâu được.”
“ Vậng, nô tỳ đã hiểu... ”
Thương Y viện nằm sau tẩm cung của thái hậu, hậu viện này cũng không tính là lớn nhưng khung cảnh bên trong quả thực rất đẹp, còn có cả đình viện lớn đặt ở chính giữa. Lúc Lâm Thời Nhan đến, người bên trong đình viện đã rất đông, đáng ra càng đông càng nên náo nhiệt nhưng hiện tại nơi này lại tĩnh lặng vô cùng.
Từ Ân nằm ở