“ Hoàng thượng... ”
Châu Bất đi từ phía sau đại điện ra, dáng vẻ vừa cẩn thận vừa e dè bước đến bên long toạ. Gã ghé sát bên Bắc Chiến Dã, nói nhỏ: “ Hoàng thượng, nha hoàn bên người của Lâm quý phi đến báo, thái hậu đã gọi quý phi đến Thương Y Viện. Còn có, đại điện mà thái hậu nương nương để trung cung nương nương lại nằm ở phía sau Thương Y Viện. ”
Ánh mắt Bắc Chiến Dã hơi híp lại thành đường cong mang theo kỵ khí, hắn đảo qua đám quân thần bên dưới, sau đó dừng lại bên người Lý Thấm: “ Hộ quốc đại nhân nếu không còn chuyện, vậy thì bãi triều. Những chuyện khác, hãy cứ trình tấu chương đến trẫm. ”
Lời vừa dứt, hắn đã theo lối cũ rời khỏi đại điện, bỏ lại một đám thần tử còn đang dở chừng lưng câu.
Châu Bất đứng bên cạnh, vội vã hô lớn: “ Bãi triều... ”
.
“ Ngày hôm qua thần thiếp luôn ở bên cạnh hoàng thượng, quả thực không biết chuyện mà thái hậu muốn hỏi đến là chuyện gì? ”
Thái hậu nhìn nữ nhân trước mặt một lát, sau đó đuôi mắt chậm rãi cong lại, tay nắm lấy chuỗi ngọc phật, lại đếm từng hạt một, nói: “ Vậy sao? Ai gia lại tưởng ngươi việc gì cũng biết, quán xuyến tốt hậu cung. Còn chẳng phải những chuyện lớn như vậy nên có nô tài nói lại sao? ”
Ánh mắt Lâm Thời Nhan biến đổi thấy rõ trong giây lát, sau đó lập tức bị thu liễm lại, ẩn sau lớp vải lụa mềm mại, từng tấc da thịt bị tự bấu đến nổi đỏ.
Rõ ràng thái hậu biết nàng ta hầu cận Bắc Chiến Dã, một đêm như vậy làm sao có đủ thời gian màng đến những chuyện này?
“ Thần thiếp... vô năng, không quản tốt việc quán xuyến hậu cung, thỉnh thái hậu thứ tội. ” Lâm Thời Nhan vội đứng dậy, đem bộ dáng ủy khuất vô cùng ra trước mắt.
“ Chuyện đêm qua tại Trường Xuân cung, Lâm quý phi quả thực không biết gì sao? ” Thái hậu nghiêng người về phía trước, ánh mắt thập phần dò xét, lại tựa như phóng đến một cỗ uy áp lạnh lẽo khôn cùng.
Lâm Thời Nhan khẽ cau mày, ngạc nhiên hỏi lại: “ Trường Xuân cung? ”
“ Quý phi tỷ tỷ quả thực không biết sao? Đêm hôm qua tẩm cung của trung cung nương nương bị kẻ gian hãm hại, thả vào rất nhiều rắn độc. Thần thiếp nghe thôi đã thấy kinh hãi rồi. ”
Nữ nhân ngồi ghế gần đối diện Lâm Thời Nhan lên tiếng, Lâm Thời Nhan khẽ đưa mắt một cái liền có thể nhìn ra bộ dáng khó tin của nữ nhân đó, hơn nữa còn rõ ràng nhận ra ý tứ khinh miệt từ trong giọng nói của nàng ta.
Là Thư Phi.
“ Chuyện này thần thiếp quả thực không biết, vậy, trung cung vị kia, không biết như thế nào rồi? ” Lâm Thời Nhan suy xét một chút, sau đó cẩn thận nhìn thái hậu.
“ Vẫn còn mạng. ” Thái hậu Từ Anh chậm rãi nói, gương mặt vốn đã có mấy phần trầm lặng hiện