Dương Tịnh Dĩnh vì hút máu độc ra khỏi người chủ tử nàng, độc tính đưa vào cơ thể cũng không tính là nặng, hơn nữa nàng ta còn là người luyện võ, căn cơ so với người khác cũng tốt hơn vài phần nên chỉ hôn mê mất một ngày, nhưng Từ Ân thì lại khác.
Dương Tịnh Dĩnh thay khăn ấm trong thau sau đó vắt sạch nước mới cẩn thận đặt lên trán chủ tử mình, vòng vo một hồi mới khó nhọc đóng được cửa lớn lại.
Trên thành gỗ cắm đến một cái phi tiêu, còn có một mẩu giấy được gấp cẩn thận. Dương Tịnh Dĩnh lập tức mở cửa, muốn xem xem kẻ nào lớn mật đến như vậy nhưng bên ngoài Thương Y Viện trống trơn, hoàn toàn không nhìn rõ người.
Nàng ta quan sát kỹ một hồi cũng không phát hiện ra nguy hiểm nào lúc này mới cẩn thận đóng cửa vào, đem tờ giấy trên phi tiêu gỡ ra.
“ Hẹn gặp tại Trường Lạc lâu giờ Dậu ngày mai, không gặp không về. ”
Nét chữ trên tờ giấy vẫn còn mới, anh mắt Dương Tịnh Dĩnh hơi híp lại sau đó đem tờ giấy gấp lại, cẩn thận cất vào người.
Đồng Liên dẫn người đến các cung của phi tần, theo lệnh thái hậu lục soát vài nơi, còn đem cớ lo cho sức khoẻ của các cung tần mỹ nhân điều đến không ít thái y thân cận.
Bên ngoài hành cung đã lục xục đến gà bay chó chạy, Thi Tần không an ổn đi đi lại lại trong tẩm cung của Triết phi, dáng vẻ có mấy phần lo lắng.
“ Tỷ tỷ, có phải một lát nữa sẽ đến chúng ta không? Muội không tính đến việc thái hậu sẽ làm gắt đến như vậy... ” Sắc mặt Thi tần vô cùng kém, nàng ta dương đôi mắt uất ức đến phía nữ nhân đang thong thả bên kia.
Triết phi bộ dáng bình tĩnh vô cùng, thậm chí còn có chút tâm lý đón chờ kịch hay. Nàng ta ngắt một quả nho tím đặt trong đĩa trái cây, thong thả bóc vỏ: “ Muội lo cái gì? Còn sợ lần này không xong sao? Yên tâm đi, bổn cung đã thu xếp mọi thứ ổn thoả rồi, gáo nước bẩn này có rơi xuống cũng sẽ không rơi trúng người muội. ”
Thi Tần vẫn còn lo lắng, nhìn Triết phi bên kia: “ Nhưng mà... ”
“ Nô tỳ diện kiến Triết phi, thỉnh Triết phi ra bên ngoài một lát. ”
Nàng ta vừa nói được hai chữ, từ bên ngoài đã truyền đến âm thanh của nữ nhân.
Trái tim của Thi tần đập mạnh một cái, sau đó xốc y phục muốn lao ra ngoài nhưng nàng ta bị Triết phi giữ tay lại: “ Bình tĩnh đi, thu liễm cảm xúc của muội lại, đừng để chúng ta vì muội mà liên lụy. ”
Dứt lời, Triết phi đem phong thái cao ngạo bước ra ngoài, vừa nhìn thấy Đồng Liên đã mỉm cười: “ Đồng Liên quản sự, lần này đến Lan Hoa cung của bổn cung là vì cái gì thế? ”
Đồng Liên hành lễ, sau đó nhìn nữ nhân trước mặt, bà còn đợi cho nữ nhân từ bên trong kia bước ra hằn