Lúc thái y vẫn còn đang bắt mạch bên trong, người của Đồng Liên đã lôi ra được vài món đồ hay ho.
“ Đồng Liên cô cô, nô tỳ bị oan, là nô tỳ bị oan. Nương nương, Triết phi nương nương, Thi Tần nương nương, người phải cứu nô tỳ, nô tỳ bị oan! ”
Thi Tần bị tiếng hét bên ngoài doạ giật mình, cổ tay đang được thái y khám vội vã rụt về, nàng ta muốn đứng lên nhưng lại bị Trình thái y chặn lại: “ Thi Tần, người hãn cứ bình tĩnh. Thần bắt mạch thấy huyết khí của người không thông, vẫn là nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian tại tẩm cung của mình, chớ có nên ra ngoài, lại càng không thể đem lòng hẹp đối đãi người khác, chỉ có: Chút khổ vào thân mà thôi. ”
“ Ngươi... ” Thi Tần trừng lớn mắt, không tin được nhìn Trình thái y đang ở trước mặt.
Lão chỉ là một thái y nhỏ nhoi, cho dù có được thái hậu trọng dụng cũng không đến bước ngạo kiều không biết tôn ty nói ra những lời đầy tính đe doạ như vậy.
Là nàng ta nghe lầm sao?
Triết Phi nhìn Thi tần đang á khẩu bên kia, hơi đứng lên: “ Bổn cung gần đây cũng thấy muội muội sức khoẻ không tốt, hãy cứ đề Trình thái y kê đơn điều dưỡng cho muội đi. Bổn cung ra ngoài xem xem là có chuyện gì. ”
Sắc mặt Trình thái y bình tĩnh vô cùng, mỉm cười như thường, tùy ý đáp lệ: “ Nương nương cứ thong thả. ”
Triết phi đã bước được hai bước rồi, sau đó nàng ta hơi quay đầu liếc xéo một cái lên người Trình thái y, đợi đến khi thu lại bên ngoài đã vang lên tiếng kêu la như trước.
“ Đồng Liên cô cô đã tra ra điều gì sao? ” Triết phi vừa nhìn ra bên ngoại đã bắt gặp ngay gương mặt của Cẩm Miên, ánh mắt nàng ta hơi híp lại quan sát thêm động tĩnh dãy dụa của Cẩm Miên thêm mấy giây sau đó tựa như nhận ra điều gì đó, ngạc nhiên kêu lên: “ A, đây không phải là Cẩm Miên trước kia từng là nha hoàn thân cận của Dung phi sao? ”
Đồng Liên nhìn một chút, quan sát biểu cảm chân thật của nàng ta sau đó kính cẩn cúi người: “ Nô tỳ tìm thấy tàn bột của hoa Lệ Phí trong túi hương của nàng ta, hơn nữa trên vạt áo còn dính dấu sơn đỏ mới, trùng hợp thay phía sau thành tường Trường Xuân cung mới được sơn lại để chống mốc. Bao nhiêu đây cũng đủ để đem nô tỳ này đến thận hình ty thẩm án. ”
“ Vậy sao? Vậy thì bổn cung cũng không thể tránh khỏi liên lụy, việc này bổn cung hoàn toàn không liên quan, ngươi nhất định phải đem chuyện này phơi ra ánh sáng, bằng không ta sẽ bị liên lụy đến mất. ” Triết phi hơi nhíu mày, sau đó lại dùng sắc mặt khó tin nhìn Cẩm Miên: “ Ngươi có tội thì phải khai hết ra, tránh để một con đường thoát cho bản thân cũng không giữ được, hơn nữa còn liên lụy cả gia đình của ngươi. Mau, đem đến thận hình ty tra khảo đi, ta sẽ đến giải bày với thái hậu nương nương về chuyện này. ”
“ Ta không có, ta không có làm. Các ngươi vu oan ta, là các ngươi hãm hại ta! Các ngươi muốn hãm hại Dung Hiền hoàng quý phi! Triết Hoàn! Đồ độc phụ rắn rết nhà ngươi, ta có làm ma cũng không tha cho ngươi! ” Cẩm Miên trong tiếng kêu gào thất thanh bị người kéo đi, nàng ta cay nghiệt trừng mắt oán hận với Triết Phi, sau cùng khuất khỏi cửa hoàng cung.
Đồng Liên hành lễ xong cũng lập tức rời đi, cuối cùng thái y từ bên trong đi ra, nói thêm hai lời mới từ từ trở về thái y viện.
Triết Hoàn chau mày lại, chậm rãi bước vào trong.