Có một loại cảm giác lạ lẫm xâm nhập vào nơi khoảng trống trong trái tim đã trống rỗng trước giờ, giống như nước biển xanh vào mùa hạ róc rách chảy xuống lấp đầy khoảng trống nơi trái tim đã rỗng tếch từ lâu.
Trong phút chốc thời gian như ngưng đọng, trả lại nơi cũ vệt nước lạnh đã in hằn lên dấu vết của sự tồn tại, không gian tĩnh lặng trong mơ hồ có thể nghe được tiếng kim chuyền vẫn lách tách chảy rơi xuống ngưng đọng trong không gian.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Tần Viễn có thể cảm nhận được người trước mặt lại vừa thân thuộc vừa lạ lẫm như vậy.
Hắn vẫn đừng ngoài cửa, trong giây lát thất thần, chỉ đưa ánh mắt trầm lặng đã hoen lên chút tươi sắc của mùa hạ, chỉ là trong lòng như một đứa trẻ bị người khác vạch ra lỗi lầm. Cuồng loạn đập, cuồng loạn chối bỏ nhưng không thành.
Từ Ân chậm rãi thả thìa sứ xuống, tựa như cảm nhận được bên ngoài có người đứng nhìn, cô hơi ngẩng mặt lên. Trong đôi mắt hoa đào phảng phất ý kiên cường lại tựa như cành liễu xanh bị gió thổi cho lung lay, cho đến khi nhìn rõ người nọ bản thân đã kìm không nổi kích động. Ánh mắt sáng lên một chút, đôi môi nhợt nhạt nhoẻn lên nụ cười tươi tắn tựa như nhìn thấy thanh sắc vui nhất cuộc đời mình.
“ Anh đến rồi à? Ban nãy dì cũng có nói với em, nhưng mà em không nghĩ anh lại đến sớm như vậy. ”
Tần Viễn thoáng có chút giật mình, vội vã thoát ra khỏi suy tư của bản thân. Hắn thong dong bước vào, một tay nhét ngang túi quần, một tay cầm theo một cái cặp lồng cách nhiệt màu xanh lam kích cỡ trung bình.
Tần Viễn khẽ gật đầu, đối với người trước mặt chỉ nhìn qua một cái sau đó vụng về rũ mi che đi đáy mắt đang chậm rãi thay đổi của mình.
Hắn đặt cặp lồng lên bàn, chất giọng vẫn trầm ổn như mọi khi: “ Hôm nay có hợp đồng với nhân tố mới trong công ty. ”
Sau đó hắn tựa như sợ người kia hiểu lầm gì đó, lập tức nói thêm: “ Là một người có gia thế, cũng có kinh nghiệm trong nghành, cần cho mặt mũi. ”
Câu chữ gãy gọn như vậy, lời ít ý nhiều, đây mới chính là một Tần Viễn mà nguyên chủ quen biết.
Từ Ân đối với việc này cũng không bày tỏ cảm xúc của bản thân, cô biết đối tác kia chính là nữ phụ trùng sinh Tô Yên. Không có gì lạ lẫm, một thời gian sau thì hai người họ sẽ bị người hãm hại khiến Tô Yên mất đi sự trong sạch.
Cô nhìn hắn, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười, sắc mặt vẫn như trước, lại tựa như hiểu hắn đang giải thích, vội vã nheo mắt cười: “ Em hiểu mà. ”
Nhìn đến cặp lồng đước đặt trên tủ đầu giường, Từ Âm đưa tay chỉ chỉ vào nó, giọng nói lí nhí: “ Cái này... Cho em sao? ”
Tần Viễn nhìn thấy trên tay cô vẫn ôm một chén cháo trắng, có chút bất đắc dĩ gật đầu: “ Ban nãy đi qua, tiện đường ghé mua. ”
“ Em muốn ăn nó, có được không? ” Từ Ân nhìn hắn, cũng không đợi Tần Viễn mở lời đã đặt chén cháo đang ôm trên tay lên tủ đầu giường.
Tần Viễn suy nghĩ gì đó, sau cùng cũng gật đầu đồng ý.
Ban nãy hắn có gọi lại cho dì Tần nhưng người nghe máy lại là hộ tá ở bên cạnh, trao đổi qua một vài câu