Thời gian Tần Viễn ra ngoài cũng là lúc vừa vặn Tần Diệp Dư hoàn thành ca phẫu thuật của mình.
Bước ra từ phòng phẫu thuật, trên người bà vẫn giữ nguyên dáng vẻ như cũ, chỉ là đối với người trước mặt lại có thêm mấy phần mờ ảo cùng mông lung.
Cho tới giờ Tần Viễn cũng chưa biết chính xác tình hình sức khỏe của Lam Từ Ân ra sao, nói đúng hơn là hắn trước giờ không có lấy một phần hứng thú muốn biết.
Tiếng giày vang vọng phía sau, Tần Viễn hơi quay đầu, trong phút chốc đã nhìn thấy người phụ nữ tuổi đã ngoài 40 đứng im cách đó không xa. Hắn nói thêm hai câu với người trong điện thoại rồi tắt máy, tay nhét túi quần thong dong tiến về phía người nó.
“ Dì. ” Tần Viễn khẽ gật đầu chào.
Tần Diệp Dư chậm rãi cởi áo blouse trắng ra, vắt ngang bên tay, sắc mặt vẫn trầm ổn như cũ: “ Đã gặp con bé chưa? ”
Hắn không đáp, chỉ lẳng lặng gật đầu.
Tần Diệp Dư đối với thái độ lạnh nhạt này của Tần Viễn cũng không bày tỏ gì nhiều bởi bà biết con người này vẫn luôn như vậy, sau này cũng sẽ giữ nguyên như vậy.
“ Nói chuyện với con bé một lúc đi rồi đến xem bệnh án một chút. ”
Tần Diệp Dư đáp lời, sau đó chậm rãi lướt ngang qua người của Tần Viễn, một đường thẳng tiến về phía trước. Sắc mặt hắn thoáng có chút thay đổi, sau cùng cũng không bày tỏ gì thêm, theo hướng ngược lại trở về phòng bệnh.
Người thu dọn mà Tần Viễn nhờ trợ lý cử đến rất nhanh đã có mặt tại phòng bệnh, dọn dẹp qua một hồi cuối cùng cũng trả lại dáng vẻ như trước của căn phòng.
Lúc Tần Viễn trở lại người dọn dẹp cũng đã dọn gần xong, hắn đứng bên ngoài cửa nhìn vào thấy người nọ đã an ổn chìm vào giấc ngủ. Người quét dọn xong việc, đáp một tiếng rồi lập tức rời đi.
Hắn đợi người quét dọn đi khuất, sau đó mới chậm rãi tiến vào.
Người nọ nằm trên giường bệnh, sắc mặt có chút nhợt nhạt, không biết trong mơ màng đã nhìn thấy điều gì, vầng trán loáng thoáng thấy vài giọt mồ hôi lăn qua làm tóc mai ướt rũ xuống hai bên, mày liễu khẽ chau lại. Hắn chỉ thấy cô ấy đang tự đấu tranh với thứ tà ác gì đó nhưng không thành, có lẽ là vì lần tai nạn trước đã để lại nỗi sợ hãi trong lòng.
Vạt áo của bộ đồ bệnh nhân mơ hồ để lộ ra xương quai xanh tinh tế nhưng người nọ lại vốn đã bị thời gian khiến cho hao gầy, chỉ thấy trong cử động nhỏ, mền trắng đang đắp trên người nhẹ nhàng rơi xuống quá