Thủy Tiên lan vốn là hoa dại mọc sâu trong rừng, tuy nói loại hoa này nở ra rất đẹp mắt nhưng phấn hoa của nó lại độc hại vô cùng. Rễ của Thủy Tiên hoa được dùng làm một trong ba loại dược chính bài chế huyết cao hương - loại hương liệu độc dược thấm qua da người thường được coi là độc dược tẩm lên kim châm, là loại thủ đoạn giết người không dao.
Đồng Liên còn nhớ trước khi vào nhập cung đã từng chứng kiến loại độc dược này hại người thế nào. Mài rễ thủy tiên hoa cùng nhị hoa lý mạn, trộn cùng với nhựa trích từ cây ngân tiêu tạo thành loại keo bột lỏng dùng tẩm lên kim châm. Khi kim châm đâm vào động mạch chủ ở cổ, đi theo đường máu, chưa đến nửa canh giờ người bị trúng độc này sẽ xuất hiện ảo giác khác nhau, sau đó vì tự bảo vệ bản thân khỏi ảo giác nạn nhân sẽ cố hành động, cuối cùng biến thành tự mình giết mình.
Đối diện với thái hậu, Đồng Liên đợi cho người xem xong số đồ lấy từ chỗ Từ Ân, sau đó mới đưa lên một khay gỗ có đựng một mẩu rễ nhỏ: “ Thứ này nô tỳ tìm thấy trong thuốc dùng buổi sáng của trung cung nương nương, là rễ của thủy tiên lan. Là một trong ba độc vị bồi chế tàn tâm độc đã thất truyền từ lâu. Rễ của thủy tiên lan không có thêm mấy vị thuốc kia cộng vào thì độc tính không mạnh, tuy nhiên chỉ cần một lượng nhỏ mỗi ngày, dùng chưa đến một tuần trăng sẽ xuất hiện ảo giác bị hại, cuối cùng dẫn đến điên loạn, ngưng thuốc vẫn không thể trị khỏi vì độc tính đã sớm xâm nhập vào đường máu. ”
Đuôi mắt thái hậu dần nheo lại, cũng không nhìn rõ sự khó chịu trong đáy mắt mà chỉ thấy rõ am hiểu thế sự: “Người hạ thủ lần này nhắm đến chính là trung cung, dùng kế này khiến nàng ta bị điên loạn, sau đó lại thuyết phục hoàng đế đến, để nàng ta chịu đủ áp lực liền tấn công hoàng đế, mang danh dĩ hạ phạm thượng còn không sợ không mất đi vị trí trung cung? Còn nếu không tấn công hoàng đế thì sẽ là ai gia, để cho trung cung ở lại nơi này ít thì dăm bữa nửa tháng, nhiều thì một tháng, đến khi phát bệnh lao đến chỗ ai gia cũng là rước hoạ vào thân. ”
Thái hậu dừng một chút, sau đó hơi nghiêng người về phía trước: “ Còn không được... Ngươi nói xem? ”
“ Hoàng hậu Việt Quân quốc vì mất nước phụ mẫu, ghen tuông vớ vẩn mà sinh hận với hoàng thượng cuối cùng dẫn đến điên loạn, làm nhiễu loạn hậu cung. Kết quả chỉ có một, phế bỏ chức hoàng hậu, giam cầm cả đời trong tiểu viện nào đó, vĩnh viễn không thể bước ra ngoài, sử sách ghi lại, tiếng xấu muôn đời. ” Đồng Liên không chần chừ, nói ra suy luận của mình.
Đôi mắt của thái hậu đột nhiên cong nhẹ lên, khoé môi cũng đã nhếch lên mấy phần, người đối diện hoàn toàn nhìn không ra dáng vẻ bà có một chút tức giận nhưng người đi hầu lâu năm như Đồng Liên lại rất rõ, ẩn nhẫn suốt những ngày qua của thái hậu đã đẩy lên tới đỉnh điểm, chẳng cần nghĩ cũng biết chuyện tiếp theo sẽ phơi bày đến thế nào.
“ Hoàng đế, đã đến chưa? ”
“ Buổi sáng hoàng thượng bãi triều sớm, lúc sau nô tỳ nói lại có thấy người ghé ngang qua tiểu viện phía sau của trung cung, có lẽ đã sắp đến nơi này. ”
“ Ngươi lui xuống trước đi. ”
“ Vâng. ”
Từ Ân thu lại màn hình hệ thống, tại không gian nghỉ ngơi ăn hạt dẻ.