“ Hoàng đế cảm thấy ai gia đã làm đúng chưa? ”
“ Thái hậu không sợ trong hậu cung sẽ xảy ra nghi kỵ sao? Người không sợ trẫm vì Lâm quý phi hạ xuống một đạo thánh chỉ với trung cung? ” Bắc Chiến Dã theo hướng thái hậu nhìn đến Đồng Liên cô cô vừa nhận chỉ chỗ thái hậu xong.
Lời lẽ của hắn rõ ràng đã có uy áp nhưng thái hậu lại như không nhìn ra, thong thả cười: “ Hoàng đế sẽ không đâu. Sau lễ thưởng thất canh ba, hoàng đế có nhớ là ngày gì không? ”
Giọng của thái hậu rất chậm, cũng rất ung dung. Giống như người qua đường kể chuyện thế gian: “ Là lễ tế tròn hai năm ngày mất của Cảnh Hình, nếu hoàng đế còn có tâm tư với trung cung cũng sẽ không, cho dù có không còn tâm tư cũng sẽ không. Ai gia biết hoàng đế không muốn đi đời người chửi trách, lại càng không muốn để lưu lại sử sách tiếng xấu muôn đời. ”
“ Nếu như Lâm phi đã không còn sách bảo, tâm tư không sạch, vậy thì không thể tiếp nhận giao phó của hoàng đế chu toàn cho lễ Thưởng Thất được, hãy cứ giao cho Thư phi đi, nên để cho Lâm phi ở trong tẩm cung đóng cửa suy nghĩ cho kỹ, một tháng nay đã làm gì. Đợi tâm tình nàng ta tu dưỡng lại cho tốt, hoàng đế hãy lui tới sau. ”
“ Còn nhị niên\* của Cảnh Hình, giao cho ai gia là được. Hoàng đế còn chính sự bộn bề, hãy trở về xử lý trước đi, ai gia mệt rồi, muốn nghỉ ngơi sớm. Đồng Liên, cung tiễn hoàng đế trước, sau hãy đến bàn giao lại sách bảo cho ai gia. ”
Đồng Liên hơi cúi người, hành lễ cẩn thận: “ Nô tỳ đã hiểu. Hoàng thượng, mời người đến hướng này. ”
Bắc Chiến Dã nhìn theo bóng người đang dần khuất sau bức rèm ngọc đan, ánh mắt hắn hơi híp lại, lời lẽ không giấu nổi nặng nề: “ Vậy phải phiền thái hậu bận tâm rồi, thời gian không còn sớm, trẫm trở về trước. Ngày khác sẽ đến thỉnh an thái hậu sau. ”
Hắn hơi quay đầu một chút đã nhìn rõ chim vàng oanh chết ở trong lồng gỗ, trên ngực cắm cứng một cây trâm.
Là cây trâm lần đó Giang Châu đem đến tặng hoàng cung, tổng cộng có hai chiếc. Một cái ngự ban cho thái hậu, cái còn lại là ban cho Lâm Thời Nhan. Tuy nói cây trâm của thái hậu trân quý hơn mấy phần nhưng suy cho cùng cả hai đều có cùng một cái tên “ Bạch Khảm ”, đều cùng một lần ngự ban.
Hành động lần này của thái hậu là công khai ám chỉ với hắn việc này có liên quan đến Lâm Thời Nhan.
Trịnh Sâm vẫn còn đang đợi hầu bên ngoài tẩm cung thái hậu, giây phút bậc đế vương bước ra khí lạnh khắp người, tuy không đến độ sắc thái rõ ràng nhưng ánh mắt hắn đã lạnh đạm khôn cùng.
Trịnh Sâm hơi đưa mắt một chút, ở phía sau Bắc Chiến Dã còn có thêm Đồng Liên cô cô thân cận thái hậu, y hơi cúi người: “ Hoàng thượng... ”
“ Khải hoàn Càn Long điện. ”
“ Nô tài đã hiểu. ”
Bắc Chiến Dã chỉ để lại bốn chữ, sau đó bước nhanh về phía trước, Đồng Liên dừng chân bên cạnh, nói với Trịnh Sâm: “ Trịnh công công, thái hậu có lời, hoàng thượng gần đây tinh thần không tốt, hãy thay thái hậu chú ý nhắc nhở hoàng thượng về chuyện chính sự, cũng là chuyện của hậu cung. Người là quân, việc nước đặt hàng đầu, việc của hậu, hãy cứ để hậu tự quyết. Trịnh công công đi thong thả. ”
Trịnh Sâm không rõ ý mà Đồng Liên nói tới là gì, nhưng đại khái là muốn nhắc nhở hoàng thượng chớ nên quản nhiều việc hậu cung, đối với chuyện gần đây xảy ra, mười phần thì bảy phần thái hậu vì trung cung lấy cứng đối cứng với hoàng thượng.
Những chuyện như vậy y vẫn là nên bớt lời đi thôi, còn ý quân hay ý hậu, có chọi nhau thế nào người thiệt nhất vẫn là đám nô tài bọn họ.
Trịnh Sâm hơi cười một chút: “ Nô tài đã hiểu ý thái hậu. Nô tài cáo lui