Edit: KimĐồng Kiều càng sốt ruột, Tiêu Cảnh Dương càng hoài nghi.
“Tại sao ngươi nhất định phải đi theo ta?” Tiêu Cảnh Dương nhàn nhạt hỏi, giữa mày mang theo một tia địch ý nhàn nhạt.
Đồng Kiều càng bức thiết muốn đi theo bên cạnh Tiêu Cảnh Dương, càng khiến Tiêu Cảnh Dương cảm thấy tâm tư hắn không sạch.
Có phải hắn biết mình không thể ăn được đồ ăn, chỉ có thể ăn được đồ ăn do Giang Nhạc An nấu, cho nên mới nổi lên tâm tư không trong sạch với Giang Nhạc An.
Hay hắn là người của di nương?Cả lý trí lẫn tình cảm, đều nói rằng Tiêu Cảnh Dương không nên giữ tên nô tài này lại bên cạnh.
Thẩm bá mở miệng nói: “Ngươi đã trở thành cái dạng này rồi thì sao chăm sóc thiếu gia được, có khi còn là ngược lại, thiếu gia còn phải chăm sóc ngươi đấy.
”Tiêu Cảnh Dương không muốn nhiều lời, hắn không nghĩ mình phải giải thích nhiều với một tên nô tài như vậy, hắn xứng sao?Trong lòng Tiêu Cảnh Dương sinh ra cảm giác chán ghét tên nô tài này, cũng không thèm để ý tới hắn nữa mà xoay người rời đi rồi.
Như vậy càng khiến Đồng Kiều luống cuống, nhìn bóng lưng kia mà thê lương hô lên: “Thế tử gia, Thế tử gia…”Thẩm Bá chỉ lạnh lùng nhìn hắn, Đồng Kiều cầu xin Thẩm bá: “Thẩm quản gia, cầu xin ngài để ta được đi theo Thế tử gia.
”Thẩm bá chưa đồng ý vội mà hỏi một câu không liên quan: “Tại sao ngươi lại muốn tặng hoa cho Giang cô nương, chủ tử không có phân phó ngươi làm như vậy.
”Đồng Kiều lập tức nói: “Là do ta thấy Thể tử gia tặng hoa cho Giang cô nương, cho nên mới thay Thế tử chuẩn bị trước.
”Còn dám lấy chủ tử ra đỡ!Tự tiện hành động, còn nói là vì chủ tử.
Thoạt nhìn có vẻ là trung thành tận tâm, ha hả…“Mặc kệ trong lòng ngươi nghĩ thế nào, nhưng rõ ràng là chủ tử không hài lòng với ngươi, cho nên ngươi không cần phải đi theo bên cạnh người nữa.
” Thẩm bá nói, thấy Đồng Kiều còn định cãi lại, hắn lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ còn muốn chủ tử phải chịu đựng ngươi, chú ý thân phận của mình.
”Đồng Kiều suy sụp, từ dưới gối lấy ra một ít bạc đưa cho Thẩm bá, “Mong Thẩm quản gia nói tốt giúp nô tài vài câu.
”Thẩm bá nhìn số bạc vụn này, nhìn ra được đây là số bạc mà Đồng Kiều tích góp được.
Cũng có chút đáng thương, Thẩm bá cũng không phải là người thiếu chút tiền này, hắn không cần vì một tên sai vặt mà làm chủ tử không vui.
Cái tên sai vặt này có quan hệ gì với mình đâu?“Số tiền này ngươi giữ lại đi, mua đồ tốt mà bồi dưỡng thân thể.
” Thẩm bá cự tuyệt số tiền hối lộ này, khiến Đồng Kiều cảm thấy hồn xiêu phách lạc, hốt hoảng đến mức người ta đi từ lúc nào cũng không biết.
Xong rồi, xong rồi, không thể đi theo Thế tử gia thì làm gì còn lối thoát nào nữa, Thế tử bây giờ là Thế tử, nhưng sau này sẽ là Vương gia.
Vương phi hiện tại chỉ mới sinh hài tử, vẫn còn rất nhỏ, hơn nữa Vương phi vốn chỉ là di nương.
Thế tử còn có thể trượt khỏi vị trí này được hay sao?Đồng Kiều càng nghĩ càng thấy da đầu tê dại, càng cảm thấy tương lai của mình thật đen tối, sao có thể xảy ra chuyện này.
Tại sao hắn lại xui xẻo bị rắn cắn?Dựa vào kinh nghiệm tranh đấu trong Vương phủ, Đồng Kiều cảm thấy mình nhất định đã bị người ta mưu hại.
Đừng tưởng các chủ nhân trong Vương phủ mới tranh quyền đoạt lợi, người phía dưới lại càng đấu tranh kịch liệt hơn, giống như những con cua trong một cái sọt, muốn bò lên trên phải đạp lên thân những con cua khác, ngươi kéo ta, ta kéo ngươi, không có con của nào có thể thoát khỏi sọt.
Việc đi hái hoa là quyết định của hắn, mà đứa trẻ kia còn nhỏ như vậy, sao có thể có loại ý định này được?Nhận ra là do bản thân mình xui xẻo, Đồng Kiều càng thêm tức giận, hối hận vì nhất định phải đi hái hoa.
Một hai phải muốn lấy lòng Giang Nhạc An, tự hủy hoại đi tiền đồ của chính mình, không có nữ nhân nào quan trọng bằng tiền đồ của hắn.
Đồng Kiều rõ ràng là loại người thích giận chó đánh mèo, trước kia là trút giận lên Nhị Nha, bây giờ lại trút giận lên Giang Nhạc An, cho dù là Giang Nhạc An cũng không bảo hắn làm như vậy.
Đồng Kiều oán hận đứa trẻ vì dẫn hắn vào trong núi, cũng giận chó đánh mèo lên Giang Nhạc An, thế nhưng còn mơ hồ oán hận Tiêu Cảnh Dương, trong lòng vừa bất mãn vừa nghi hoặc.
Tại sao Thế tử gia lại muốn ở lại cái địa phương cằn cỗi đó,