Edit: KimNam Chi khó hiểu: “Quan hệ xã hội là cái gì?”Hệ thống không thể không giải thích, nhưng không chắc đứa trẻ có thể hiểu được hay không, “Chính là các mối quan hệ đồng nghiệp, cấp trên, cấp dưới, vợ chồng, con cái…”“Ví dụ như ngươi, ở trong mắt cha nương ngươi không phải là một đứa trẻ ngoan.
”“Ở trong mắt Giang lão, ấn tượng về ngươi là một đứa trẻ hư không biết lựa lời, tự bản thân ngươi không cảm thấy được, bọn họ cũng dạy ngươi ít nói lại, như vậy ngươi chính là một người cái gì cũng dám nói.
”“Ở trong mắt tỷ tỷ của ngươi, ngươi là một muội muội tốt, có lẽ nàng hâm mộ ngươi cái gì cũng có thể nói ra, cũng ủng hộ ngươi nói ra, phản hồi từ bên ngoài quyết định ngươi là người thế nào.
”“Một người có rất nhiều thân phận, cha mẹ, vợ chồng, con cái, anh chị em đều là các quan hệ xã hội, căn cứ vào từng thân phận mà đánh giá một người là loại người gì, thân phận khác nhau thì quy tắc phán đoán cũng khác nhau.
”Nam Chi:……Nghe không hiểu!Nam Chi: “Chúng ta không còn là chính mình nữa sao?!”Hệ thống: “Đúng vậy, ánh mắt của thế giới bên ngoài nhìn chúng ta để chúng ta biết chính mình.
”Nam Chi: “Nhưng người khác có thể đánh giá sai sao, giống như nội tổ mẫu nói ta là một đứa trẻ hư, ta không phải như thế, ta chỉ đói bụng thôi!”Hệ thống: “Cho nên mới tạo ra thống khổ trong quan hệ xã hội, có người có thể lợi dụng quan hệ của mình mà có cuộc sống tốt hơn, nhưng có người lại chỉ biết hậm hực, vì những đánh giá của người khác mà giãy giụa trong đám xúc tua quấn lấy mình.
Người một nhà bên này đang nói chuyện, bên kia lão Tiền thị nôn nóng nắm lấy tay tiểu khuê nữ, kéo vào phòng, đóng cửa lại.
“Nhạc An, con với tên sai vặt kia có quan hệ gì không?”Giang Nhạc An kiên định lắc đầu, “Nương, không có, con không có một chút quan hệ nào với hắn, con có thể có quan hệ gì với hắn được chứ?”“Nương, con có gả đi thì ít nhất cũng phải gả cho một người biết chữ, không phải người như vậy.
” Đồng Kiều kia lớn lên trông quá mức thô lỗ, cũng không đẹp.
Giang Nhạc An cũng vừa mới biết được tên sai vặt kia vậy mà lại có loại tâm tư này với nàng, nhưng vấn đề là, nàng cũng chỉ mới hơn mười tuổi.
Giang Nhạc An chỉ xem hắn là tên sai vặt của Tiêu Cảnh Dương, ngày ngày siêng năng làm việc, thỉnh thoảng tìm nàng phân công việc làm, giúp đỡ làm việc.
Vốn tưởng rằng chỉ là một tên sai vặt cần mẫn, nhưng bây giờ một số thứ đã trở nên rõ ràng.
Trong lòng Giang Nhạc An cảm thấy vô cùng khó chịu, mệt mỏi, còn có cảm giác ghê tởm cùng tức giận.
“Vậy thì tốt.
” Lão Tiền thị thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, “Ta không muốn con ở bên một người mang nô tịch, tiểu ca ca của con sắp thi khoa cử, làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến ca ca con, hơn nữa mang nô tịch không thể thi khoa cử, đời này chỉ có thể làm nô tài, đời sau cũng chỉ là nô tài.
”Giang Nhạc An gật đầu, “Nương yên tâm, con đều hiểu.
” Hơn nữa, Đồng Kiều kia lớn lên cũng không đẹp.
Đặc biệt là có Tiêu Cảnh Dương đối lập, quả thực là không thể để vào mắt, thô ráp đến mức không muốn nhìn.
Lão Tiền thị nói với Giang Nhạc An: “Lúc ta mang thai con có mơ thấy một con cá chép, toàn thân con cá chép kia tỏa sáng rực rỡ, chiếu vào mắt khiến ta không thể mở mắt ra, sau đó con cá kia chui vào trong bụng ta.
”“Con chính là cá chép vàng, là một đứa trẻ có phúc khí.
”Giấc mơ kia rất rõ ràng, bao nhiêu năm qua lão Tiền thị vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Người tài được sinh ra sẽ luôn xuất hiện mộng cảnh kỳ lạ, bởi vậy mà lão Tiền thị luôn cảm thấy nữ nhi của mình rất khác biệt.
Bà yêu thương nàng, hy vọng cá chép vàng ở Giang gia không phải chịu ủy khuất, cho nàng một cuộc sống tốt đẹp, nghĩ đến thần tiên đầu thai ở trong bụng mình, lão Tiền thị vô cùng tự hào.
“Nương, con nào phải cá chép vàng!” Giang Nhạc An ngượng ngùng lắc đầu, tuy nhiên đầu nàng từ khi sinh ra đã có hiểu biết hơn người.
Trừ cái này ra, Giang Nhạc An cũng không thấy mình có gì đặc biệt, nếu nói là đặc biệt, thì chính là vận khí của nàng rất tốt.
Giống như Đồng Kiều mới vào rừng lần đầu tiên đã bị rắn cắn, nhưng Giang Nhạc An thường xuyên vào rừng