Edit: KimThê tử tỏ vẻ chống đối, Đỗ Khang Bình cũng không thèm để ý, thời điểm Vi Vi Nhi gả tới, là lúc Đỗ gia còn tốt đẹp, chính là mặt trời giữa ban trưa.
Phụ thân là viện trưởng thái y viện, đại ca là thái y, tuy rằng chỉ được phân chữa bệnh cho một số phi tần cấp thấp, nhưng rốt cuộc vẫn là thái y.
Chỉ cần không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chăm chỉ tôi luyện y thuật, tương lai nhất định có thể nối nghiệp phụ thân.
Đỗ Khang Bình không muốn tiến cung làm thái y, làm thái y, y thuật là một chuyện, chưa nói tới bản lĩnh xem bệnh, lại càng cần phải chú ý làm việc, một khi không chú ý sẽ liền bị liên lụy.
Một khi không chú ý sẽ lập tức mất mạng, còn không tốt bằng xem bệnh ở dân gian đâu, có thể thoải mái mà xem bệnh.
Không nghĩ tới, hoàng đế còn không thèm để ý tới mặt mũi của phụ thân, từ khi phụ thân và đại ca bị người ta khiêng về, Đỗ Khang Bình đã biết Đỗ gia xong đời rồi.
Hắn vội vàng chuẩn bị, chỉ là thời gian quá gấp, dưới cơn thịnh nộ của hoàng đế, căn bản không cho người ta có cơ hội thở dốc.
Thật vất vả mới biết được, phụ thân là bị gọi đi chữa bệnh cho một người chết, nhưng đến cuối cùng lại đổ hết lên đầu phụ thân.
Các mối quan hệ, các mối quan hệ thông gia còn chưa kịp giúp đỡ, cho dù có bị nhốt vào nhà lao cũng tốt, ít nhất còn tốt hơn bị tống lên đường thế này.
Đỗ Khang Bình nói với thê tử: “Chỉ cần muốn đi, nhất định có thể tới được Lĩnh Nam, ta sẽ luôn bảo vệ nàng.
”Trái tim Vi thị run lên, vành mắt đỏ hồng, lại xoay đầu đi, nàng gả cho Đỗ Khang Bình cũng chỉ mới có bốn năm, kết quả Đỗ gia đã sụp đổ.
Đại tẩu đã ở Đỗ gia hơn mười năm, vậy mà khi Đỗ gia xảy ra chuyện, nàng ta vẫn có thể nhảy ra khỏi hố lửa Đỗ gia, mà nàng một tức phụ mới chỉ bằng một nửa thời gian, lại phải đi theo Đỗ gia chịu khổ.
Có sự đối lập như vậy, thật sự khiến Vi thị cảm thấy khó chịu, trong lòng rất không cam lòng.
Vi thị chua sót mà nghĩ, đại tẩu Dương thị thật đúng là có một nhà mẹ đẻ tốt.
Cho dù trở về nhà mẹ đẻ, cuộc sống có không tốt đến đâu, tóm lại vẫn tốt hơn cuộc sống bị lưu đày.
Sống trong chướng khí cả đời, con cháu đều là tội nhân, cả đời sẽ không còn cơ hội làm rạng danh tổ tiên.
Chỉ mới nghĩ một chút, Vi thị đã cảm thấy không thể chấp nhận nổi, cuộc sống thật sự vô vọng.
Đã không còn hy vọng, nhưng Vi thị cũng không nghĩ tới việc tìm đến cái chết, cứ chết lặng mà bước đi thôi, chết lặng mà tồn tại, thời gian trôi qua, cuộc sống thoải mái trước đây giống như một giấc mộng.
Có một loại cảm giác như đã trải qua mấy đời.
Nam Chi luôn tranh thủ lúc đoàn người dừng lại, đi tìm cho muội muội một ít trái cây dại ven đường, hoặc nhổ một ít cỏ căn cho muội muội nhai lấy vị ngọt.
Nam Chi nhìn rừng cây, trong lòng cầu nguyện: “Một con thỏ tới đây, một con thỏ tới đây, con thỏ tự đâm vào cây.
”“Một con thỏ tới đây…….
”Hệ thống:……Hai ngày trước mới học tới bài ôm cây đợi thỏ, là muốn người ta biết rằng đừng dựa vào may mắn mới có được thứ gì đó.
Sẽ cảm thấy bản thân mình được ông trời ưu ái, sau đó sẽ một mực ở nguyên tại chỗ, không chịu tiến lên.
Bây giờ đứa trẻ lại học theo nông phu, trông cậy vào việc có một con thỏ ngốc nào đó tự đâm vào cây?Thân làm giáo viên dạy dỗ, bây giờ hệ thống có cảm giác muốn xuất huyết não, “Ngươi có biết ý nghĩa của câu ôm cây đợi thỏ là gì không?”Nam Chi gật đầu: “Ta biết, quan binh nhìn chằm chằm vào ta, ta không thể đi đặt bẫy được, chỉ có thể cầu nguyện, ta là miệng quạ đen, biết đâu lại thật sự có con thỏ tự đâm vào cây thì sao?”Hệ thống:……Sao lại nói nhiều như vậy….
Đã là miệng quạ đen rồi, trông ngươi còn rất tự hào phải không?Đứa trẻ này đã nhanh chóng chấp nhận sự thật rằng mình là miệng quạ đen rồi?Đoán chừng còn cảm thấy miệng quạ đen rất mới mẻ.
Dã nhân, miệng quạ đen, toàn là những thứ gì đây?Dù sao thì đứa trẻ này cũng rất hoang dã.
“Bùm…”Một con thỏ đang chạy