Edit: KimNếu người đã chết thì cũng thôi đi, nhưng vấn đề là người lại không chết, chỉ lăn lộn một vòng rồi trở về.
Lúc này mới gọi là khó chấp nhận, Đỗ gia cửa nát nhà tan, đã chết toàn bộ.
Nam Chi nghe hệ thống lải nhải, chuyên tâm nhìn nhị thúc làm thịt thỏ.
Sự xuất hiện của con thỏ khiến người Đỗ gia hết sức vui mừng.
Hai tỷ muội Đỗ Phương Nhã Đỗ Lệnh Tuệ đặc biệt vui vẻ, trước kia bọn họ cũng là tiểu thư khuê các, tuy rằng không đến mức sa hoa lãng phí như giới quý tộc thế gia.
Nhưng tóm lại là muốn ăn gì đều được ăn nấy, càng không bị đói bụng, chỉ có hợp khẩu vị hay không mà thôi.
Nhưng bị lưu đày, thậm chí còn không được ăn no, càng đừng nói đến việc được ăn thịt.
Con thỏ bị nướng trên ngọn lửa, dần dần đổi màu, mỡ từ từ nhỏ xuống ngọn lửa, khiến ngọn lửa kêu lách tách.
Rải lên một chút muối thô, vị thịt đã từ từ lan tỏa.
Nam Chi ngồi xổm bên đống lửa, nhìn con thỏ nướng mà chảy nước miếng.
Thỏ được nướng xong, đầu tiên Đỗ Khang Bình đưa cho Nam Chi một cái chân thỏ, “Thỏ là do ngươi bắt về, ngươi ăn đi.
”Nam Chi không muốn: “Để cho phụ thân, phụ thân phải ăn ngon một chút.
”“Được.
” Đỗ Khang Bình cũng đồng ý, nếu như đại ca ăn uống đầy đủ, cơ thể có thể khỏe lên một chút, khả năng vượt qua sẽ càng lớn hơn.
Nam Chi cầm chân thỏ nhỏ một ít linh dịch lên, cô đánh thức Đỗ Bác Hậu, “Phụ thân, phụ thân ăn thỏ nướng đi.
”Đỗ Bác Hậu mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn miếng thịt trước mặt, hắn còn ngờ rằng có phải mình đang nằm mơ hay không, không phải đang đi lưu đày sao, sao lại có thịt được.
“Phụ thân mau ăn đi.
” Nam Chi đẩy chân thỏ đến bên miệng phụ thân.
Đỗ Bác Hậu nhìn những người khác cũng đang gặm thịt, khàn giọng hỏi: “Ở đâu ra?”Nam Chi: “Phụ thân, người ăn trước đi đã, ăn trước đi ăn trước đi, mặc kệ là từ đâu ra.
” Nước miếng trong miệng Nam Chi đã chảy thành sông, từng ngụm từng ngụm chảy ra ngoài.
Đỗ Bác Hậu thấy đứa trẻ thèm thành như vậy, “Con ăn đi.
”Đứa trẻ còn nhỏ, cũng không biết có thể sống qua đoạn đường dài như vậy hay không, đây chính là người hương khói cho Đỗ gia!Đỗ Bác Hậu đã không còn hy vọng gì với tương lai của mình nữa rồi, nửa thân dưới đã tê liệt, nếu còn không được cứu chữa kịp thời, chắc chắn sẽ chết trên đường.
Nhìn thấy phụ thân như vậy, Nam Chi trực tiếp nhét chân thỏ vào miệng hắn, Đỗ Bác Hậu theo bản năng gặm lấy.
…….
.
Thật thơm!Nam Chi hỏi: “Ngon không?”Đỗ Bác Hậu: “…… Ngon.
”Đúng thật là rất ngon!Có thể là do lâu rồi không được ăn thịt, Đỗ Bác Hậu cảm thấy thịt này ngon vô cùng, đại khái là tâm trạng tốt, hắn vậy mà lại cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng hơn một chút.
“Để ta tự ăn.
” Đỗ Bác Hậu nằm sấp nói.
Nam Chi đưa chân thỏ cho hắn, cô được phân một miếng thịt sườn, thịt cũng nhiều, tuy chỉ có một chút muối thô nhưng vẫn rất ngon.
Đặc biệt là trong khoảng thời gian này, bọn họ không được ăn chút đồ ăn mặn nào, một bữa thịt này, giống như là đang ăn gan rồng tủy phượng vậy.
Nam Chi cho miếng thịt vào miệng cắn, cảm nhận hương vị của thịt, có chút không nỡ nuốt xuống.
Ngon quá, ngon quá, thịt thỏ thơm quá!Có lẽ là bởi vì có thịt, tinh thần của người Đỗ gia cũng phấn chấn hơn nhiều, thời điểm lên đường cũng không cảm thấy quá khổ sở nữa.
Quả nhiên, con người nhất định phải ăn thịt, ăn thật nhiều thịt!Nam Chi cảm thấy nếu phải đi một quãng đường dài như vậy, nhất định phải ăn nhiều thịt mới có thể kiên trì được.
Nhưng hiện tại cô là phạm nhân, bị người ta canh trừng, còn phải đi đường, không thể làm bẫy rập bắt thỏ được.
Nam Chi thấp giọng hỏi nãi nãi: “Nãi nãi, chúng ta không thể mua thịt ăn sao?”Lão Bùi thị liếc nhìn quan binh, lắc đầu, “Không được, bọn họ sẽ lấy mất tiền của chúng ta, hơn nữa cũng không cho phép chúng ta ăn thịt cá.
”Lưu đày là muốn cho người ta chịu khổ, khiến người ta đau khổ.
Nam Chi rất thất vọng, chỉ có thể nói thầm trong lòng: “Một con thỏ lớn tới đây, một con thỏ béo tới đây, một con thỏ một con thỏ….
”Hệ thống không nhịn được nói: “Nói là làm ngay không phải lúc nào cũng có thể có được thứ mình muốn, ngươi