Edit: Kim“Sao dì lại tới đây?” Tuyết Lị mở cửa, nhìn thấy Vạn Mộng Lâm, trên mặt lộ rõ vẻ cảnh giác cùng chán ghét, thực rõ ràng, biểu hiện của cô thể hiện hai chữ ‘không thích”.
Vạn Mộng Lâm sững sờ một lúc, cô nhìn Tuyết Lị, không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy toàn thân đứa trẻ này có chút âm trầm, tỏ vẻ thù địch với cô.
Vạn Mộng Lâm gượng cười, “Tuyết Lị, dì tìm Diệp tiên sinh.
”Diệp Tuyết Lị nhìn cô chằm chằm, có chút lệ khí, cảnh giác hỏi: “Dì tìm cha tôi làm gì, lại cần cha tôi giúp sao, lại coi cha tôi như cái rẻ lau, dùng xong thì ném đi, dì luôn mồm nói coi cha tôi là bạn, thì có thể yên tâm thoải mái mà hưởng thụ, dì là một người phụ nữ xấu xa, ích kỷ.
”Diệp Tuyết Lị lải nhải, dường như có rất nhiều oán hận với Vạn Mộng Lâm, và lúc này cô đang trút hết ra.
Vạn Mộng Lâm giống như bị tổn thương, lùi về sau hai bước, không thể tin được mà nhìn bé gái đang phun ra những lời ác độc, trong mắt của cô bé tràn đầy chán ghét.
Sự chán ghét không hề che giấu, giống như cô đã phạm phải tội lỗi gì không thể tha thứ được.
Cô đã làm cái gì chứ, Vạn Mộng Lâm cảm thấy mình đã đi đến bước đường này, đã là vô cùng khổ sở rồi, Diệp Tuyết Lị dựa vào cái gì mà oán trách cô?Hơn nữa, điều khiến Vạn Mộng Lâm khiếp sợ hơn chính là, đứa trẻ này từ trước đến giờ đều là giả vờ thân thiện, bây giờ trực tiếp trở mặt rồi, không chút khách khí mà tỏ vẻ khinh thường cô.
Vạn Mộng Lâm miễn cưỡng nói: “Tuyết Lị, có phải cháu đã hiểu lầm dì rồi không?”Diệp Tuyết Lị nhếch miệng, “Hiểu lầm, tất nhiên là… Không, nhìn thấy dì thành ra như vậy, tôi rất vui, vô cùng vui.
”Cô nói ra được rồi, mặt mày cô dãn ra, cả người đều thoải mái.
Vạn Mộng Lâm:……Bé gái này đang cười nhạo cô.
Vạn Mộng Lâm cũng không muốn mặt nóng áp mông lạnh, vốn dĩ cô cũng chỉ muốn tới chào hỏi mà thôi, liền xoay người chuẩn bị rời đi.
“Tuyết Lị, bên ngoài là ai đến…” Trong đại sảnh truyền ra giọng nói của Diệp Nghiên Sơn.
Lại nữa, Diệp Tuyết Lị nắm chặt then cửa, cô sợ, sợ cha nhìn thấy Vạn Mộng Lâm, lại sẽ bị dì ta mê hoặc…Cô nhìn về phía đại sảnh, nở một nụ cười rạng rỡ, ngây thơ, “Cha, là dì Vạn đến.
”Lại quay đầu lại, mặt không biểu cảm mà nhìn Vạn Mộng Lâm, “Dì Vạn, chắc dì cũng sẽ không vô liêm sỉ như vậy chứ, lại tìm cha tôi giúp đỡ, dì không có cha mẹ sao, dì không có gia đình sao, đừng có cái gì cũng đi tìm cha tôi.
”Vạn Mộng Lâm:……Đây là trẻ con sao?Còn nhỏ như vậy đã hai mặt rồi.
Diệp Nghiên Sơn đi tới cửa, nhìn thấy Vạn Mộng Lâm, nhíu mày nói: “Vạn tiểu thư, có chuyện gì sao?”Nếu là quay lại bộ phận thiết kế, tuyệt đối không thể.
Bộ phận thiết kế của hắn phải chịu thiệt hại, y như khách sạn, muốn đến là đến muốn đi là đi, không còn chút mặt mũi nào.
Diệp Tuyết Lị nắm chặt góc áo của cha, khẩn trương, cảnh giác mà nhìn Vạn Mộng Lâm, cô không muốn người phụ nữ này ở lại nhà cô, không muốn dì ta lợi dụng cha, không muốn cha bị dì ta mê hoặc.
Vạn Mộng Lâm nhìn khuôn mặt đẹp trai của Diệp Nghiên Sơn, giờ phút này đang mặc một bộ quần áo ở nhà mềm mại, thoải mái, trông có vẻ dịu dàng mà khoan dung, đây là một người đàn ông rất tốt, rất bao dung, điềm đạm lại dịu dàng.
Cô đã vì suy nghĩ không cam lòng, mà cảm thấy Diệp Nghiên Sơn cũng chỉ thường thôi, bây giờ nhìn lại, cô mới là người không với tới Diệp Nghiên Sơn.
Cẩn thận phân tích một chút, liệt kê từng thứ một ra, điều kiện của Vạn Mộng Lâm quả thật không tốt, thậm chí còn kém hơn mặt bằng chung giữa những người phụ nữ muốn tiến đến tình yêu và hôn nhân.
Còn chưa kết hôn, đã có hai đứa con!Nếu, nếu……Cô chấp nhận Diệp tiên sinh, thì bây giờ cô đã có thể ở bên các con, cũng là thể làm công việc cô thích, không đến nỗi không có một nơi trú chân.
Tuyệt vọng mà trở về nước, làm sao có thể đối mặt với cha, với người mẹ kế kia.
Nhưng bây giờ mọi thứ đã quá muộn.
Vạn Mộng Lâm nói: “Diệp tiên sinh, tôi phải về nước, tôi muốn trước khi đi chào tạm biệt anh một câu, cảm ơn anh đã quan tâm đến tôi trong suốt thời gian vừa