Cô cắn mạnh rồi buông anh ra, nhìn thấy trên tay anh là một loạt dấu răng, còn có nước miếng dính dính.
Quân Mạch ghét bỏ cau mày, nhất định phải tìm Kim Đản Đản tính sổ.
Kim Đản Đản thấy ánh mắt anh nhìn mình như vậy thì hơi sợ, vội nhảy xuống bàn chạy ra bên ngoài.
Cô vừa chạy ra ngoài thì được hai người bạn tốt bảo vệ ở đằng sau Bạch Kiệt nhìn Quân Mạch, cố gắng đứng thẳng sống lưng: “Quân thiếu, đây là trường học, xin anh chú ý một chút!”
Tô Hiểu Hiểu nhìn thấy mắt Kim Đản Đản hơi đỏ lên, đặt tay lên vai cô lo lắng hỏi: “Đản Đản, cậu khóc à, anh ta làm gì cậu?”
Vừa nghe thấy Tô Hiểu Hiểu hỏi mình, Kim Đản Đản như con bạch tuộc ôm lấy cô ta, nhào vào trong lòng cô ta khóc lóc: “Hu hu ~ Hiểu Hiểu, tớ bị c**ng hi3p rồi!”
“A ~~~”
“A ~~~”
Lời của cô làm cho Bạch Kiệt và Phương Hiểu Hiểu đều ngạc nhiên há to miệng.
Ngay sau đó vẻ mặt Tô Hiểu Hiểu ngượng ngùng kéo Kim Đản Đản sang một bên, ghé vào tai cô thấp giọng hỏi: “Đản Đản, cái kia… Lần đầu cảm giác thế nào? Có đau hay không?”
“Hức ~” Kim Đản Đản xem lại, cảm thấy trên người không có chỗ nào không khoẻ, chỉ là mông có chút đau, chắc là do ngã lúc trượt băng.
“Không có cảm giác gì, lúc đó tớ hôn mê!” Kim Đản Đản nói đúng sự thật.
Vẻ mặt Tô Hiểu Hiểu chờ mong: “(⊙o⊙) oa ~ Đản Đản, cậu hạnh phúc thật ~ được Quân thiếu coi trọng.
Cậu phải giữ Quân thiếu cho chắc vào, đừng để anh ta bị người khác cướp mất!”
Khóe miệng Kim Đản Đản giật giật, lắc lắc Tô Hiểu Hiểu: “Hiểu Hiểu, đây không phải là trọng điểm đâu? Tớ bị c**ng hi3p, làm sao bây giờ? Nhỡ mang thai thì phải làm sao?”
“Mang thai càng tốt, trực tiếp gả đến nhà họ Quân làm thiếu phu nhân!” Tô Hiểu Hiểu vỗ bả vai Kim Đản Đản: “Đản Đản, tớ rất nể cậu nha ~”
Kim Đản Đản: em gái ngốc này có độc, lại còn có chút …
Nhìn về