Vừa hay ngày mai là cuối tuần, Kim Đản Đản nằm trên giường ngủ khò khò.
“Cốc cốc…” Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: “Đản Đản dậy đi, bên ngoài có một cậu bạn đẹp trai đang chờ con đó!”
Kim Đản Đản trở mình ngủ tiếp.
Cửa phòng mở ra, mẹ của cô là Thẩm Tố đi vào.
Thẩm Tố thẳng tay kéo Kim Đản Đản dậy: “Mau lên, đừng để bạn con đợi sốt ruột!”
Kim Đản Đản dụi mắt, vẻ mặt cô ngây ngốc nhìn mẹ mình.
Mẹ đẩy con gái ra ngoài như thế mà được à?
Cô mặc quần áo đàng hoàng vào, đánh răng rửa mặt xong xuôi, sau đó đi ra ngoài cùng mẹ.
Cô trông thấy Quân Mạch mặc nguyên bộ đồ đen đang ngồi trên ghế nói chuyện với cha mình.
Quân Mạch thấy Kim Đản Đản đi ra bèn đứng dậy, lễ phép nói: “Thưa bác trai bác gái, cháu đưa Kim Đản Đản ra ngoài chơi một lát.
Hai bác không cần lo lắng đâu ạ.”
“Ừ, Tiểu Quân đi thong thả!” Ông Kim tên Kim Nguyên nở nụ cười tươi như hoa với Quân Mạch.
Kim Đản Đản hơi ghen tị vì cha rất ít khi cười với nguyên chủ như vậy.
Kim Nguyên nhìn về phía con gái: “Đản Đản à, ra ngoài chơi với Tiểu Quân thì về muộn cũng được!”
Kim Đản Đản nhìn cha mẹ hòa nhã thân thiện, khóe miệng hơi run rẩy: họ bán cô thế đấy!
Quân Mạch dẫn Kim Đản Đản ra ngoài, ngồi lên chiếc xe thể thao cực kỳ phong cách của anh.
Trên đường họ mua hết cái này đến cái kia, còn đến salon làm đẹp.
Sau ba tiếng, Kim Đản Đản biến từ một con gà quê thành phượng hoàng hoang dã.
Quân Mạch gật đầu hài lòng, sau đó đưa cô về nhà.
Anh sống trong một biệt thự yên tĩnh, phía trước biệt thự là khu thắng cảnh, bên cạnh có một cây anh đào rất to.
Quân Mạch dẫn Kim Đản Đản vào nhà.
Đồ trang trí bên trong cực kỳ sang trọng, giống như lâu đài trên ti vi vậy.
“Thằng ranh kia, cháu bảo đã có người mình thích nên mới phản đối chuyện đính hôn cơ mà.
Người đâu rồi?” Trong phòng khách, một ông cụ với mái tóc bạc phơ đang phùng má trợn mắt vì tức giận.
Quân Mạch không trả lời mà nhếch môi cười, đồng thời nhìn sang bên cạnh, kéo Kim Đản Đản