Kim Đản Đản nhìn hắn giống như Husky, cả người giống như kẻ lỗ m.ãng.
Nam nhân này, nàng thật sự là không còn lời gì để nói rồi...!
Vuốt hắn: “Đế Bắc Minh, chàng thả ta xuống trước, ta chóng mặt!”
Đế Bắc Minh ngừng chuyển động, để Kim Đản Đản xuống, ấn lấy bờ vai của nàng kích động nói: “Có phải là có hay không?”
Khóe miệng của Kim Đản Đản co giật: “Đế Bắc Minh, chàng có phải hai hay không?”
Đế Bắc Minh ngẫm lại câu hỏi vừa mới rồi, hắn cũng không nói gì, bất quá là động não nàng sinh cho hắn thiệt nhiều hài nhi, cho nên mới thốt ra.
Tai của hắn lại bắt đầu đỏ lên rồi, Kim Đản Đản trộm liếc hắn một cái, khóe miệng nàng cười trộm.
Hắn giống như là tiểu tức phụ bình thường xấu hổ.
Nàng đưa tay vuốt mặt của hắn, trêu chọc nói: “Tiểu tức phụ, ngươi thật đáng yêu!”
Sắc mặt Đế Bắc Minh tối sầm, lập tức ngừng cười.
Hắn tức giận nghiến răng nghiến lợi, cúi người hôn môi Kim Đản Đản.
Kim Đản Đản không cười được, nàng bị Đế Bắc Minh không hề có phương pháp hôn nồng nhiệt ( gặm, cắ.n, liế.m), hô hấp của nàng đều bị hắn cướp đi, chỉ có thể không kịp thở đứng tựa sát vào hắn.
Sau một hồi, Đế Bắc Minh buông nàng ra, ôm nàng vào trong ngực: “Hiên nhi, bổn vương thật muốn bây giờ sẽ ăn nàng!”
“Đừng...” Kim Đản Đản thở gấp.
“Ta...!đại di mụ còn chưa tới!” Nàng nhắc nhở.
Đế Bắc Minh suy tư một lát, chân thành nói: “Ừ! Vậy thì chờ đại di mụ của nàng trở lại rồi nói sau.
Ta muốn ngày đại hôn tất cả thân thích của nàng đều chạy đến để chúc phúc!”
Vẻ mặt Kim Đản Đản ngơ ngác nhìn hắn chăm chú tự hỏi, khóe miệng co giật: “Ta nói đại di mụ không phải đại di mụ kia, là nguyệt sự!”
Sắc mặt Đế Bắc Minh ửng hồng, ho nhẹ một tiếng che dấu xấu hổ: “Khụ khụ, Hiên nhi không được nói bậy.
Từ nay về sau không cho phép lại không tôn kính đối với đại di mụ như vậy, dù sao cũng là trưởng bối của nàng!”
Kim Đản Đản u oán trừng mắt hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận không nói lời nào.
Đế Bắc Minh liếc mắt đánh giá thân thể nhỏ nhắn của nàng, trong lòng tổng kết nói: Phát d.ục tương đối chậm, xem ra sau này phải bồi bổ cho nàng.
“Hiên nhi mau chóng